BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 49

Tôi hơi lùi lại. Tôi có thể mường tượng ra cảnh con quái vật
ấy cố gắng nuốt trọn cả cái chân của tôi để tiêu hoá hết
đống trứng. "K-không!".

Ông ấy cười phá lên rồi chỉ vào con trăn đang trườn trườn
quanh phòng. "Òi, tiếc thế! Nó lại bò đi chỗ khác rồi. Có khi
nó thích cái đàn piano hơn ấy chứ!".

Đàn piano á? Trăn triếc gì mà kinh thế? Làm sao mà chị tôi
lại có thể ngồi chung phòng với mấy ông điên loạn này cơ
chứ? Tôi nhìn bà chị mình và dù là chị ấy đang cố tỏ ra "Chị
đây chả sợ gì" nhưng tôi biết thừa Lynetta đang sợ chết
khiếp con trăn ấy.

Con trăn quấn mình ba vòng dọc theo chân đàn piano rồi
Matt-hoặc-Mike giơ tay lên và nói: "Suỵt! Suỵt! Trật tự! Xem
đây này!"

Con trăn dừng trườn và bắt đầu uốn éo. Và khi nó uốn éo
thì tôi có thể nghe thấy tiếng quả trứng vỡ vụn trong bụng
nó. "Eo ôi, kinh quá!", mấy bà con gái rú rít. "Uầy, thật bá
đạo!", mấy ông con trai đắc ý tán thưởng. Mike và Matt nhìn
nhau, mép xếch lên tận mang tai: "Đã xong bữa tối!"

Tôi cố tỏ ra bình thường về vụ con trăn, nhưng thực sự, tôi
bắt đầu nằm mơ ác mộng, rằng con trăn gớm ghiếc ấy nuốt
tá lả đủ thứ. Trứng. Chuột. Mèo.

Và cả tôi nữa.

Rồi cơn ác mộng ngoài đời đến thật.

Vào một buổi sáng, khoảng hai tuần sau màn trình diễn
trăn rắn ở ga-ra nhà Skyler, Juli xuất hiện trước cửa nhà tôi,
và đoán xem con bé cầm cái gì sang? Một hộp trứng. Nó bô
lô ba la về lễ Giáng sinh rồi bắt đầu gợi chuyện: "Này Bryce!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.