BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 51

Nó còn cố căn chỉnh được thời gian thế nào đó để trứng nở
đúng vào đêm hội chợ. Người thường thì làm sao làm nổi
mấy trò đó chứ? Về phần mình, công trình khoa học của tôi
là quá trình phun trào của núi lửa, một công trình mà tôi
phải lao tâm khổ tứ biết bao lâu mới hoàn thành được. Ấy
thế mà ai đến cũng chỉ nhăm nhăm xem gà của Juli chui ra
từ quả trứng như thế nào. Tôi cũng bon chen ra chỗ nó để
xem, và - hoàn thoàn khách quan nhé, tôi thấy chán phèo.
Bọn gà chui ra khỏi trứng khoảng năm giây rồi nằm ì ra đó
khoảng năm phút.

Tôi còn nghe được Juli bô lô ba la với ban giám khảo nữa.
Con bé có một cái que chỉ - bạn có tin được không? Không
phải là bút chì mà là một cái que chỉ kéo ra thu vào được,
rất là xịn ấy. Thế là nó hết kéo dài que chỉ ra tận lò ấp trứng
rồi lại gõ gõ vào cái biểu đồ này hay cái sơ đồ nọ trong lúc
kể lể chuyện nó đã phấn khích thế nào khi theo dõi mấy
quả trứng thay đổi trong hai mươi mốt ngày. Chỉ thiếu nước
con bé chui luôn vào bộ đồ con gà nữa thôi là khuếch
trương vô đối luôn ấy chứ. Mà nói thật, tôi tin chắc là nếu
nghĩ ra được trò đấy thì nó làm thật chứ chẳng đùa.

Nhưng mà thôi - tôi kể xong rồi. Thế mới đúng kiểu Juli mà,
đúng không? Có điều tự dưng một năm sau, tôi lại đứng đây
và ôm một cái hộp toàn trứng gà nuôi. Và trong lúc tôi còn
đang cố kìm nén nỗi bực dọc, khó chịu cứ trào lên mỗi khi
nghĩ tới cái công trình khoa học ngu xuẩn được gắn ruy-
băng xanh giải nhất của con bé đó, thì mẹ từ đâu bước ra
và hỏi: "Ai đấy con? Con cầm cái gì thế? Trứng à?"

Chỉ nhìn qua là tôi đoán được ngay mẹ cực kì háo hức muốn
làm món trứng bác. "Vâng", tôi trề môi rồi đưa hộp trứng
cho mẹ. "Nhưng mà con sẽ ăn ngũ cốc cơ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.