BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 109

cổng cao tường nầy, đẹp thì không đẹp, nhưng chúng có sức quyến rũ của
trái cấm. Thế nên nhiều anh chàng ràng mãi trước ngõ mấy nhà khép cửa
phòng thu kia. Ôi chao là khổ cho các nhà vô phước nầy. Bên ngoài chàng
kêu chàng hú, bên trong nàng hứ nàng hé xuốt đêm. Thật là rậm rật như chó
tháng bảy! Cái nhà khổ hơn hết là hiệu may Chức Nữ "chuyên may y phục
đàn bà" như tấm bảng trước đó đã nêu lên.

Hiệu may có che cái thảo bạt phía trước. Thảo bạt đóng bằng cửa song,

trong ngoài thấy nhau được. Cổng không kín, tường không cao, bọn nó dễ
trao lời nhau và cứ xấn rấn trước nhà đó mà rậm rật. Cô tư, cô chủ, ban đầu
còn la lấy lệ, mãi sau phải lấy củi phang ra bên ngoài và quất con Ma-Lên
hết mấy roi. Nhưng chứng nào tật nấy, bọn nầy cứ nội công ngoại kích, khó
chịu quá đi thôi. Cô tư đàng chịu thua, đi lại giường nằm đọc Liêu Trai để
quên chúng nó. Cô tìm dấu đã đánh trên lề tờ sách hồi nãy và đọc thấy con
ma ấy đang lên trên lầu . Cô bỗng sực nhớ đến tên con chó của mình, nên
mỉm cười. Con Ma-Lên của cô không phải là ma, cũng không leo lên đâu
cả. Đó là tiếng Pháp-me-Tây để nói Ma-Đơ-Lên (Madeleine). Nguyên năm
trước, ở xóm có một con mẹ, vợ săn đá, khách hàng khó chịu nhứt của cô;
con mẻ tự xưng là Ma-Lên. Cô tư rất không ưa con mẹ ấy, nên đặt tên con
chó như thế cho bõ ghét. Nhưng Ma-Lên bốn cẳng là bạn thân nhứt của Cô
Tư. Tết năm ngoái cô về quê thấy nhà bên cạnh nhà ông ngoại cô, người ta
toan đem cả một ổ chó con trấn nước cho chết. Động lòng thương, cô xin
con chó tốt nhứt để nuôi. Không phải chỉ thương chó chết đuối mà thôi đâu,
cô thương vì thấy số phận con chó hơi từa tựa số phận cô ở cái chỗ bị người
đời hất hủi một cách bất công.

Ở nhà quê, chó tháng giêng hay hóa dại, vì thời tiết nóng quá. Nhơn

tháng ấy là tháng hoa vông trổ, người ta lầm lẫn sự trùng phùng ấy với
nguyên nhơn bệnh dại, nên gọi bệnh ấy là chứng mắc hoa vông. Chó lớn thì
họ còn để sống vì còn cần, chớ chó mới đẻ là họ trấn nước chết hết kẻo
chúng nó mắc-hoa-vông mà khốn!

Cô Tư năm đó bốn mươi ba tuổi, tuổi Dần. Chỉ vì cái tuổi Dần báo hại

ấy mà trai đời xa lánh cô, không sợ cô mắc hoa vông mà sợ cô sát chồng,
như trong sách nói. Thuở còn trẻ, ở làng, cô cũng được nhiều người coi mắt.
Nhưng không đám nào đi tới nữa cả, sau vụ coi thầy, coi tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.