BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 137

“Em phải hiểu cho anh. Sự nghiệp của anh chưa đâu vào đâu thì làm sao

mà cưới với xin. Cưới lúc này là chết anh luôn. Em nghỉ học giữa chừng
còn bảo lưu được, chứ anh thì đã cận kề ngày bảo vệ luận văn rồi. Bỏ qua
thạc sĩ để lên thẳng tiến sĩ, có phải ai cũng làm như anh được đâu”. “Nhưng
nó là con của chúng mình”. Nghẹn ngào mãi, rồi thì Tâm cũng thốt ra được
lời nói đó. Tiếng con, sao mà thiêng liêng đến thế. “Anh biết! Anh biết!
Nhưng không có con này thì sẽ có con khác. Việc gì phải quan trọng hóa
vấn đề. Vả lại mới có hai tháng, đã hình thù gì đâu. Sau này, chúng mình sẽ
có nhiều con... Thôi nào cưng, nghe lời anh nhé.”

Miệng Toàn cong lên, nhưng không phải là để chuẩn bị hôn cô. Mà là

thuyết phục. “Cả cuộc đời anh, chưa bao giờ phải nài nỉ, van xin ai bất cứ
cái gì, trừ em ra đấy”.

Tâm nhớ mình đã lủi thủi bước ra khỏi căn phòng màu xanh ấy thế nào,

dù đêm ấy Toàn vẫn có ý giữ cô ở lại. Hình như cô đã suýt va phải một đôi
nam nữ đang chúi đầu bên nhau dưới gốc bàng trước cửa nhà Toàn. Đến nỗi
họ phải hét lên: “Mù dở à?”. Trong túi xách của cô, cái giấy siêu âm vẫn
nằm nguyên vẹn trong ngăn nhỏ nhất và được kéo khóa lại cẩn thận. Cô
vòng ra con đường nhỏ hướng tới một cái hồ. “Trước khi về đến ký túc xá,
mình sẽ xé vụn và vứt nó đi!”. Tâm nhủ thầm trước khi tưởng tượng ra
những gương mặt tinh quái của ba đứa bạn cùng phòng.

Bà bác sĩ già cười tươi gật đầu chào hai mẹ con kia, sau khi đã xong

phần tư vấn. Họ không quên cảm ơn rối rít, thậm chí hớn hở và mừng rỡ
như bắt được vàng. Bà ta quay sang Tâm: “Em thì sao đây? Kết quả siêu âm
thế nào?”. Trong một tích tắc, bà rút ra một tờ giấy nhỏ, điền vào hai chữ
“nạo thai” rồi đưa cho Tâm: “Em đi xuống tầng một đóng tiền rồi làm hồ
sơ, sau đó lên đây làm luôn”. Tâm tần ngần: “Thế có đau không bác sĩ?
Liệu sau này có con được nữa không ạ?”. “Không đau, có gì mà đau, loáng
cái là xong ấy mà. Sao lại không có con? Sợ thì thôi, để đó mà đẻ”.

Tâm lí nhí: “Cảm ơn bác sĩ”.
Cảm ơn cuộc đời, vì cuộc đời luôn dạy cho con người những bài học

quý. Tâm chua chát. Cô tròng lại cái khẩu trang vào mặt rồi bước những
bước nhẹ bẫng xuống cầu thang. Người với người lố nhố ngồi đó, những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.