BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 139

Ngu gì mà đẻ”. “Vâng”. Tâm cúi đầu. “Em mặc váy vào đi”. Chị ta sốt sắng
đưa những ngón tay mập mạp đeo đầy nhẫn lên eo Tâm. “Eo nhỏ quá, để
chị tìm giúp em cái váy khác. Nào, cởi quần ra, cởi hẳn ra chứ, không phải
ngại, cởi trước mặt người yêu thì không ngại à?”. Tâm làm theo chị ta như
một cái máy. Từ phòng trong đang lần lượt vọng ra danh sách những người
vào .

Cứ mười lăm đến hai mươi phút lại một cái giường nhỏ hẹp như cái cáng

được hộ lý đẩy ra. Trên giường là những thân hình im lìm bất động. Người
nào xong rồi thì được dìu xuống nằm nghỉ. Một số khác bu quanh hỏi han,
xoa dầu quanh thái dương, quanh bụng. Tâm nhìn đôi chân của mình đang
run lên từng chặp dưới lớp váy mỏng tang. Đúng lúc ấy, tên cô được vang
lên. Cảm giác nghe nó hoàn toàn không hề tự mãn và vinh dự như khi
người ta xướng tên cô ở những giờ học cũng như ở những kỳ thi.

Tâm đi bằng chân đất, người ta không cho mang giày dép vào phòng.

Bác sĩ phẫu thuật ngồi bình thản cạnh một cái bàn nhỏ đựng toàn dao kéo.
Bên cạnh cô là một người thanh niên đang cho thuốc vào ống tiêm. Hình
như là một loại thuốc gây tê. Trong phòng nồng nặc mùi cồn.

“Nằm xuống đi em”. Tâm ngoan ngoãn nằm xuống. “Đừng có khép thế.

Dạng chân ra nào em...”. Giọng nói của nữ bác sĩ thật dịu dàng. Nó trấn an
cô được nghìn lần. Tay trái cô, anh bác sĩ trẻ đã kịp nắn ven và tiêm một
mũi, hình như anh ta hỏi cân nặng của Tâm nhưng cô nín thinh. Sau chừng
ấy ngày suy nghĩ, mất ăn mất ngủ, thân thể cô chỉ có từng này, khoảng bốn
mươi hai cân. Với cân nặng như thế, có đủ sức chịu đựng không?

Tâm rùng mình. Bắt đầu rồi hay sao ấy mà cô thấy lạnh ngắt ở phía dưới,

giống như một cái thìa nhọn đang xọc nhẹ, luồn sâu người cô rồi trong
khoảnh khắc kế tiếp, một vật khác tròn như quả bóng dội vào, thúc mạnh
khiến cô tê điếng. Cô muốn hét lên nhưng hàm răng nghiến lại. Cô cảm
nhận một cách kinh tởm hàm răng của con quái vật đang từ từ gặm nhấm,
từ từ nghiền nát rồi nuốt chửng thân cô . Những dòng nước đầm đìa nhớt
nhát từ đâu chảy xuống đùi. “Mình sẽ chết!”. Vụt thoáng qua tâm trí gương
mặt của mẹ cô, rồi gương mặt Toàn đang dãn nở vì hạnh phúc. Và cô chỉ
kịp nghĩ đến từng đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.