BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 140

“Máu ra nhiều quá!”. Nữ bác sĩ kêu lên. “Đưa bông băng ngay cho tôi!”

Tiếng chân người vội vã nhốn nháo chạy ngược chạy xuôi trong phòng.
Giọng anh bác sĩ trẻ thảng thốt: “Cô ấy ngất rồi, huyết áp tụt mạnh”. “Máu
ra quá nhiều, chuyển qua phòng cấp cứu ngay!”. Nữ bác sĩ nói như ra lệnh,
dù trong đó có chút gì run rẩy và kinh ngạc. “Thật không ngờ! Trường hợp
hãn hữu này lại rơi vào ca của tôi”. Nữ bác sĩ sụp xuống, lầm bầm.

Trong giây phút mà người ta đang cuống cuồng đưa Tâm vào phòng cấp

cứu ấy thì tại sân trường đại học X, Toàn đang phơi phới bên cạnh những
bạn bè, đồng nghiệp, người thân của anh ta. Sáng nay, Toàn đã bảo vệ thành
công luận án tiến sĩ với đề tài nghiên cứu những giải pháp về môi trường ở
Việt Nam. Họ ôm ấp, hò hét, cười đùa và cùng nhau chụp ảnh. Chưa bao
giờ hạnh phúc lại đến với anh trọn vẹn đến thế. Toàn hét lên thật to, tiếng
hét vang cả đất trời: “Xin cảm ơn bố mẹ, thầy cô giáo, xin cảm ơn bạn bè đã
cho tôi có được ngày hôm nay, ngày thực sự được làm người”. Rồi Toàn
lách ra khỏi đám đông tíu tít bu quanh bước ra cổng, trèo lên chiếc taxi mà
bố mẹ anh ta đã đợi sẵn. Trên tay Toàn trĩu nặng những bó hoa tươi thắm và
rực rỡ, khuôn mặt tràn trề kiêu hãnh của anh ta ngập trong hoa. Người lái xe
tiến đến đỡ giùm và cất đi, nhưng lẫn trong đống hoa ngồn ngộn ấy, vẫn có
những bông hoa vô tình rớt xuống.

Chiếc xe lao vút về phía trước, để lại một lớp bụi mờ như làn khói nhẹ

cuộn lại rồi lan tỏa từ bánh xe, vô tình bám vào những bông hoa tươi thắm
rớt lại ấy. Và bởi vì đường phố chật hẹp nên những bánh xe khác lại tiếp tục
đi qua, chen chúc, nghiền nát những cánh hoa lăn lóc tơi tả và tội nghiệp.

Nhưng chẳng ai có thời giờ để ý. Đường ta ta cứ đi...
Cấn Văn Khánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.