BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 138

khuôn mặt mệt mỏi và u ám. Mình cũng đang ở trong số đó, có là cựu sinh
viên, không cẩn thận thì cũng vào đây hết.

“Em đã quyết định chưa? Em hãy hiểu cho anh!”. “Sao em lảng tránh

anh mãi thế. Trả lời cho anh biết?”. “Hãy suy nghĩ thật kỹ. Cuộc đời thật
không đơn giản. Em đừng làm anh sợ chứ”. Những tin nhắn được gửi ba
mươi lần trong một ngày, nội dung cái nào cũng giống như cái nào. Tâm
tuyệt vọng đến mức không buồn đọc nữa. Cô miên man trong những đêm
dài mất ngủ. Có lúc cô áp gối lên bụng, mơ mộng đến thiên thần của mình.
Một thiên thần mắt đen xinh đẹp gọi cô là mẹ. Nhưng điều đó, với cô, hoàn
toàn không thể được. Hẳn bố mẹ cô sẽ ngất xỉu nếu nghe tin cô có bầu. Bạn
bè, dư luận sẽ không để cho cô yên. Không ai chào đón sự có mặt, quyền
làm người của đứa trẻ này, kể cả người cô yêu, dù nó không có lỗi lầm gì.
Dù suốt cuộc đời này ai cũng được học những bài học về lòng nhân ái.

Và thế rồi, cô cũng chọn một ngày thật đẹp trời, nắng ấm, chim ca ríu rít

ngoài cửa sổ để gửi cho Toàn quyết định của mình: “Em sẽ làm theo ý anh”.

Tình yêu không chỉ đơn giản là đón nhận. Mà còn là hy sinh nữa. Hãy

làm xẹp ngay cơn mâu thuẫn đáng nguyền rủa đang phình to trong lòng
mình. Và làm theo lý trí đang mách bảo.

“Nguyễn Hoài Tâm, có không?”. Tâm xanh mặt, đầu gối ríu lại. Những

người ngồi quanh cô nháo nhác: “Tâm kìa, ai là Hoài Tâm?”. Cô đứng dậy,
có cảm giác mình đang ở pháp trường và đã đến lượt bị xử bắn.

“Sao lâu thế hả, còn để gọi tên người khác nữa chứ”. Cô y tá liếc xéo qua

Tâm với ánh nhìn không mấy thiện cảm. Cũng có thể vì Tâm mảnh mai,
mặt mũi non tơ và trẻ hơn tuổi hai mốt của cô rất nhiều. Tâm bước vào
phòng, thấy đám người lố nhố đang chia nhau những chiếc váy. Cô ngồi
phịch xuống giường. Ai đó dúi vào tay cô một chiếc váy hoa màu hồng
nhạt, một chiếc váy bẩn thỉu và nhàu nát như đã có hàng trăm người từng
mặc nó rồi. Tâm mân mê chiếc váy trong cảm giác vô thức. Một chị người
đẫy đà, mỡ căng bóng cả mặt quay qua Tâm bắt chuyện: “Em đến đây với
ai?”. Không hiểu sao, có thể là quá bối rối và hãi sợ, Tâm thật thà: “Em đến
một mình”. “Thế à. Chưa chồng phải không? Tội nghiệp quá nhỉ. Còn ông
xã chị thì lại đang ngồi ở ngoài kia, cái ông mặc bộ com-lê màu mận chín
đấy. Ông ấy bắt chị đẻ, nhưng chị lạy ba lạy, chị phải giữ sắc đẹp chứ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.