BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 150

không kềm được cái thói luôn khuếch đại những chuyện nhỏ thành những
chuyện to của mình.

Đây là cái góc nhỏ của phố. Cây không nhiều nhưng lớn, nghiêng ngiêng

ra phía lề đường trơ trọi đối diện, thình thoảng lại rủ xuống vài chiếc lá tọ
Tôi nhớ lần đầu tiên ra đây, không phải một vài là mà cả một đêm lá vàng
ươm. Và khi về, điều trước tiên tôi nhứ, không phải là em, mà là những
khoảng đường đầy lá ấy. Sao đó em luôn đến với tôi qua những con đường,
qua hình ảnh lá rơi chao qua chao lại, và đáp nhẹ xuống đằm thắm lạ lùng.
Nhưng giờ thì khác hẳn, loe ngoe nhưng lá nằm bấp bênh trên hè, trôi trên
rãnh, mà lại là lá xanh. Có lẽ, khi người ta đã quá yêu mến một nơi nào
ngay từ lúc đầu gặp gỡ, thì không bao giờ tìm cách gặp lại một lần thứ hai
nữa. Không nên.

Hương chạy xe vù vù đến nói "Tớ đến thăm cậu đây". Theo sau, Thanh

và Quân cũng vừa kịp đến. "Về trường em chơi đi". Lúc ấy là chiều nhưng
trời không có màu sắc gì. Tôi nói với cả bọn hãy vào ngồi chơi đã. Chú lăng
xăng kéo bàn kéo ghế. "Sữa chua nhé". Hương cười, xinh xắn. "Cho cốc lớn
chú nhé", giọng cô nhẹ như giọng trẻ con. Tôi bảo: "Chú kém Hương hai
tuổi đấy". "Vậy thì tốt quá", Hương nói, tinh nghịch, nhưng chú không hiểu
gì. Cả bọn ngồi ăn từng thìa một, khoan thai. Quân ngóng tai lên: "Dường
như có tiếng gì là lạ ". Mọi người cùng ngóng tai lên , chú nói: "À, nhớ rồi .
Con bé ở đầu đường. Nó chết. "Tiếng của chú rơi xuống sàn gạch bông bần
bật, lạnh lẽo. Hương ngồi lặng đi một lát: "Trẻ à?" Chú thao thao bất tuyệt:
"Ừ trẻ, trẻ chứ. Mà này... " Chú kể lai lịnh ngọn ngành, nhưng không ai
nghe. Chúng tôi ra cửa. Từ góc phố này có thể nhìn ra được ba con đường
khác. Con đường thứ tư cần phải ngoái lại. Trên con đường đó, một vài
chiếc xe chậm rãi đi. Thanh nép vào tôi, hỏi: "Đứng đây làm gì, anh?" Chú
cũng ra, giọng loảng xoảng: "Đám ma mà lại đi vào buổi chiều. Lạ thật."
Tôi quay lại, nói: "Chú vào xem hàng đi kẻo mất". Chú giật mình . "Ừ Tao
vào đây . Chết thật ." Chiếc xe tang đã đến gần lắm rồi , phía sau xe đám
thanh niên trẻ măng đi, lặng lẽ. Gió bắt đầu thổi tóc của họ bay lên. Tôi
chưa thấy đám tang nào lặng lẽ như thế này. Nơi tôi ở, mỗi đám tang chia
làm hai phần rõ rệt, đi đầu là nhưng người khóc than, dần dần về đuôi là
nhưng không mặt lành lạnh tỉnh táo, có điểm xuyết những nụ cười. Cònh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.