BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 152

đĩa hạt hướng dương. Hương nói, mắt không rời màn hình: "Phim mà. Nghe
nói thằng chồng tự tử, phải không bố?" Chủ quán quay lại, nheo mắt lèm
nhèm, đáp: "ừ, bố cũng nghe đồn như thế."

Tôi ngồi như nằm trên chiếc ghế mây con con, êm ái ấy , thấy mình bắt

đầu dần dần về lại với mình . Êm đềm quá những lúc như vậy, tôi tỉnh táo
hẳn ra, và nếu cần thiết, tôi có thể tính toán phân tích mọi điều rành rọt như
mọi lần, như khi soạn thảo một hợp đồng. Lúc này, tôi phân tích em như là
một thiếu nữ đầy tham vọng và khôn lanh, nhưng cũng không thoát khỏi sai
lầm của bao nhiêu người, là quá tự tin và coi thường người khác. Một người
lạ trở thành một người thân là để yêu quý nhau thêm chứ không phải để thất
vọng vì thấy nhau hóa ra cũng tầm thường, cũng rất người như bao kẻ khác.
Ai có thể sống mà không có chất người ấy. Tôi cũng tiếp tục phân tích mọi
điều một cách rành rẽ và kết luận không nên đào sâu thêm vào câu chuyện
này nữa. Trong chuyện này, tôi và em không ai được gì hay mất gì. Cả hai
đều có thể vui vẻ mà tiếp tục những cuộc phiêu lưu mới.

Hương kêu lên, thất vọng: "Hết phim rồi". Chủ quán tỏ ra chiều khách,

hỏi: "Nhạc nhẹ nhé. Không lời hay có lời". Quân nói: "Tụi cháu thích yên
lặng một chút". Ngoài trời bắt đầu có mưa. Mưa bụi. Sương giăng lờ mờ
quanh những lối vào trường. Quân nói: "Mưa này đi dạo ưa lắm đây".
Hương nói: "Để chị lên lấy thêm khăn," và đứng dậy. Mười một giờ khuya
cũng như bảy giờ tối không một ai đi quạ Chỉ có khác là lạnh đã chuyển
sang rét rồi, và đất bắt đầu mềm ra vì bụi nước.

Hương xuống, khăn quấn đầy quanh tai, quanh cổ, giọng lùng bùng :

"Ấm rồi " Và khoát tay tôi . Một vòng hồ rồi mon men về phố. Đi mà không
ai nói với ai một lời nào, đi như thể đã có hẹn hò trước. Ngang nhà thờ lớn,
đèn điện tắt phụt tối om khiến cái tháp cao vút giờ trông như một ngọn giáo
dài. Cổng nhà thờ cao ngát đan bằng những thanh sắt cuồn cuộn như bắp
taỵ Nơi đây, ban ngày có thể đi ra một đám cưới, và chiều ủ ê vì một đám
tang. Còn đêm, như lúc này đây, không đèn không đuốc, trông như một
pháo đài, một tĩnh vật. Tường lạnh lẽo và không có cảm xúc gì. Dường như
mỗi vật đều có đời sống riêng cho mỗi giờ. Ngay tôi cũng thế, sáng nay là
một tên buồn rũ, chiều là một kẻ bế tắc, ân hận về những gì mình đã làm,
nghĩ rằng tất cả những gì mình làm đều sai lầm. Còn lúc này thì hoang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.