BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 153

mang, không biết những gì mình làm, nghĩ rằng tất cả những gì đang diễn ra
là hư hay thực với những con đường thoai thoải đi lên, thấp thoáng những
quán, mập mờ đèn ấm áp.

Hương nói: "Chân gà nhé?". Cả bọn chui vào một gánh bên đường, mỗi

lời nói được bọc bằng một nhúm hơi mờ mịt như khói. Thanh nói: "Em xin
tim gà". Và rượu trắng, mỗi đứa một cốc, nóng ran ngực. Thanh nói: "Anh
uống nữa đi. Anh là khách quý đấy". Tôi hỏi thế nào là khách quý. "Chỉ cần
sống bao dung là quý rồi", cả bọn nói. Tôi cười, thấy cay cay mắt. Tôi
muốn nói rằng tôi yêu tất cả, mà không nói được. Quân ôm vai tôi: "Chẳng
cần nói gì đâu". Gió chạy lan man trên đường, thổi mưa rồi tung lên. Mưa
không thành sợi được, dưới ánh đèn cứ như một đám bụi mờ. Quân nói:
"Em cho anh chữ này. Mưa lem tem". Tôi nói: "Hay quá". Hương nói:
"Cafe đi".

Bây giờ là một giờ. Tôi thấy mình bắt đầu sống theo bản năng, một bản

năng lành mạnh có từ thưở ấu thơ, lúc chưa bị áp đặt bởi một lề lối giáo dục
nào, lúc chưa hề biết trên đời có những loại người xung quanh cũng vậy. Có
đi giữa mưa và rét này, như những kẻ điên, mới thấy thù hằn và toan tính vô
vị làm sao. Biết đâu sau đêm nay, cảm, và sau một giấc ngủ ngắn mệt nhoài,
có một kẻ nào đó ra đi, vĩnh viễn. Thanh thì thầm như vậy. Hương nói: "Thế
thì chúng ta buộc phải chơi thôi. Vì học cũng không kịp nữa, làm cũng
không kịp nữa. Chỉ có hưởng thụ là dễ dàng hơn cả. Lúc nào cũng được, lúc
nào cũng kịp. Và hay nhất là không còn thời gian để sống mà ăn năn".

Chúng tôi rời quán mà tiếc rẻ. Chỉ còn mỗi vài đôi tình nhân ngồi im

lìm. Cô chủ quán cũng thế, má hồng, và lặng lẽ ngay mỗi bước đi. Thanh
bắt đầu lo lắng: "Không khéo tay bảo vệ không cho vào". Quân nói: "Em sẽ
giúp chị leo rào". Hương không nói gì, chân đi như thể đẩy đưa. Ngang hồ,
Hương nói: "Nếu được tình có ai dám nhảy xuống bơi không?". Tôi nghĩ
đến em ngay lập tức, nghĩ đến đôi môi mọng nước của em và nghĩ, với đôi
môi ấy, một yêu cầu điên rồ như thế cũng có thể thốt ra được lắm chứ.
Hương lại hỏi: "Có ai dám không?" Tôi nói: "Điên à", và nhìn làn nước
xanh đen phẳng lặng, hơi phủ nghi ngút, chợt thấy em quả cũng vô nghĩa
thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.