BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 151

đây đơn giản chỉ là một đoàn người, không một ai nói, không một tiềng gào,
chỉ có đi, chậm rãi, như không còn thiết tha với gì nữa. Hương thì thầm:
"Trẻ thật." Tôi ngẩng lên, cái ảnh của người chết đã đi qua, vừa kịp đi qua.

Cả bọn quay về, thấy chú đang dắt nốt chiếc xe cuối cùng vào trong.

"Vừa trông chừng xe, vừa bán hàng, rốt cuộc không bán được gì cả." Quân
mặt trắng bét, vẫn còn lắp bắp: "Sao lại chết dễ dàng thế." Không ai trả lời
cả. Lạnh tanh. Chú nói: "Mà mấy đứa có biết vì sao lại đưa ma vào buổi
chiều không?". Cả bọn lặng đi. Hương nói: "Chú cho Hương gửi tiền." Chú
đỏ bừng mặt chối: "Ba cốc mà tiền bạc gì". Tôi nói" "Thôi, chú nhận đi".
Tôi vào phòng, lấy túi xách của mình, một cái túi mềm đầy ngăn. Một bàn
chải đánh răng, một ống kem, một cái khăn, một bộ quần áo. Thanh nhắc:
"Đem theo áo ấm". Phải rồi, tối qua, đài báo có gió mùa đông bắc khiến tôi
đợi mãi. Quân ra dường hươ tay ướm thử nói: "Về rồi mà, gió mùa đông
bắc về rồi đấy." Tôi ra ngoài, quả trời đã lạnh thật. Vi vu vi vụ Chú nói:
"Sáng mai nhớ về". Tôi "vâng" và nhớ đám tang vừa mới đi qua, mà thấy
lời mình sao yếu ớt thế, mỏng manh thế.

Không ai nhắc một lời đến em. Mọi người đang muốn làm tôi vui. Quân

rủ đi chơi đâu đó. Hương ngồi sau tôi e dè: "Khuya hẵng đi", và ra lệnh cho
anh chàng: "đi về". Cả bọn về trường. Tôi nhớ ngày xưa cũng từng học như
thế này, cũng ăn chung, ở chung như vậy. Cũng có những chiều ra hiên, í
một tiếng, ới một tiếng và kéo nhau ra hồ , đi lang thang qua những con
đường nhỏ . Ở đây cũng thế , chỉ có điều lạnh hơn. Càng về chiều càng lạnh
hơn.

Tối, cả bọn ngồi ngoài quán, xem một phim truyền hình nhiều tập của

Nhật trên cái màn hình đen trắng cổ lỗ. Chủ quán, đã lớn tuổi, gầy gò, đầu
đội mũ lông mềm như những thợ đường sắt Sibir thưở nào, dáng vẻ tận tụy,
chậm rãi đẩy một thanh củi vào lò, rồi lùi vào trong quầy. Hương nói: "Cho
cháu xin thêm một "tuần nước chè". Quân chen vào: "Hạt giời nữa", mặt
nom ngây thơ lạ. Thành phố này không chỉ đẹp nhờ hồ hay những phố, mà
còn đẹp nhờ ở ngôn từ. Những cái tên giản dị. Nhưng với người thì khác
hẳn, ngôn từ làm người ta trở nên đáng yêu hơn, nhưng cũng đôi khi làm họ
biến dạng địThanh ghé ghế gần lại bàn than: "Sao người ta độc ác quá
vậy?" Chủ quán rót ra một vòng nước chè, hơi lên nghi ngút, và đem ra một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.