BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 162

“hồi ký lại” còn tôi và Quang cùng Rơ Lan H’Iên thì ngồi nghe, bên ghè
rượu cần. Thỉnh thoảng thấy mọi người mải chuyện quên ăn uống thì H’Iên
vít cần thúc khách m’nhâm! (uống). Vâng, bây giờ H’Iên đã trở thành bà
mẹ của hai chàng trai, một nối nghiệp cha, tức là đi bộ đội, một đang làm
thư ký gì đó của xã, cũng cỡ tuổi chúng tôi hồi trong rừng, nhưng xem ra có
vẻ tồ tẹt hơn. Hình như chiến tranh khiến chúng tôi trưởng thành trước tuổi.
Tôi nhớ hồi ấy, từ hôm về chỗ sản xuất phía sau cùng tôi, gặp Rơ Lan
H’Iên, bỗng dưng anh Nhất trở thành một anh Nhất hoàn toàn khác. Anh
suốt ngày tự cho phép mình quẩn quanh bên bếp chị nuôi, chỉ trừ lúc nửa
đêm về sáng, ngẫu nhiên nổi hứng trổ tài đi săn, anh xách súng đi là đi cho
kỳ bắn được con gì đó mới về. Còn anh Đức, nhìn anh đã thấy chán đời,
anh là người Kinh duy nhất nếu không có tôi về. Sau này ở với nhau tôi mới
biết, anh Đức yêu thầm nhớ vụng Rơ Lan H’Iên, yêu mà không dám nói là
yêu, cứ len lén tìm cách chụp hình khi cô đang tắm bất chấp ba lần bị kỷ
luật. Cái máy ảnh cổ lỗ của anh hồi ấy không ai biết sử dụng, không ai coi
đó là của quý trừ phi thỉnh thoảng lắm anh Đức mới chụp cho tập thể một
pô làm kỷ niệm. Chúng tôi gọi anh là Đức-ki-bo, Đức-gàn vì thế. Mãi sau
này mới hiểu do quan niệm cực đoan, anh đã liệt mình vào hàng ngũ nghệ sĩ
nên không thể chụp ảnh vặt, không thể dùng xe tăng để giết ruồi, anh nói
một cách kiêu ngạo và đáng ghét thế. Khổ nỗi, anh Đức rình H’Iên tắm để
chụp hình thì không ai biết, nhưng chính anh lại phải chứng kiến cảnh
H’Iên và Rơ Chăm Nhất, một người giả bộ đi hái măng để xuống suối
IaPiar tắm, ngồi chờ người kia. Người kia giả đò đi kiếm củi giúp chị nuôi,
thực ra là tới điểm hẹn. Họ ào vào nhau không còn biết trời đất là gì khiến
anh Đức rụng rời chân tay bỏ chạy, theo anh Đức kể là, lần đầu thì chạy về
lán, nghĩ ngợi, buồn chán cả đêm, lần sau quyết định rình chụp hình lúc họ
yêu nhau. Nhưng chụp được vài kiểu, khi rửa ảnh, tự nhiên run tay quá,
thấy mình thấp hèn quá, anh bèn lặng lẽ hủy cả phim và ảnh, làm như mọi
chuyện không có gì. Nhưng anh không thể để riêng trong bụng cái cục ấm
ức, cái cục buồn nản ấy trong lòng, nên mới gọi tôi tới lán hầm của anh, mở
một lô một lốc ảnh “nuy” cho tôi xem. Đó là lần đầu tiên tôi nghe từ “nuy”,
và được xem những tấm ảnh H’Iên trong đủ các tư thế. Anh soi đèn pin, bí
mật cho tôi thưởng thức một cách đầy khoái cảm. Chao ôi là anh Đức! Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.