BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 184

phía ánh sáng ở cuối đường hầm. Một bước, ba bước, năm bước... mãi vẫn
không thấy bóng đèn đâu cả. Gió thổi tới làm người nó lạnh run lên. Thảng
hoặc nó thấy có bóng người đi lướt qua phía sau nó. Nó quay lại nhưng
không thấy có ai cả. Rõ ràng là có những vật gì đó chạm nhẹ vào người nó.
Như làn gió thổi. Như một tà áo phơ phất. Như một bàn tay vuốt nhẹ... Nó
liên tục rùng mình. Có những lúc nó sợ đến tê cứng cả người lại. Nhưng
quả thật nó không nhìn thấy ai. Nó cố gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi và tiếp tục bước
vào phía trong đường hầm. Càng đi càng thấy đường hầm dài và rộng
thoáng hơn. Và nó nhìn thấy một con chuột rất to ngồi ở ngay trước mặt nó,
bên chân tường. Con chuột to lắm. Nó chưa bao giờ nhìn thấy một con
chuột nào to như thế cả. To hơn cả con chó bông vẫn bày trong tủ kính ở
phòng khách nhà nó. Con chuột có đôi mắt giống hệt mắt anh trai nó. Đôi
mắt ấy cứ nhìn nó chằm chằm. Nó không dám bước qua chỗ con chuột
ngồi. Nó rất muốn làm một động tác gì đó để xua đuổi con chuột chạy đi
nhưng nó sợ sức nó không chống cự lại nổi nếu bị con chuột kia tấn công.
Bỗng con chuột nhúc nhích, và nó chợt nhận ra đó là một đứa trẻ thọt chân
và không có tay. Đứa trẻ đó có hình dáng vô cùng kỳ dị. Nếu ngồi xuống thì
giống một con chuột nhưng khi đứng lên thì lại giống một con khỉ. Lúc
bước đi giống con cá heo làm xiếc. Và con cá heo làm xiếc ấy đang xoay
mình tiến về phía nó. Nó có cảm giác đó là một cậu bé trai vì đôi mắt rất
giống mắt anh trai nó. Nó lùi lại và đến khi lưng nó chạm tường thì nó hét
lên kinh sợ. Cậu bé trai bỗng cất lên tiếng nói: “Bạn đừng sợ. Bạn mới gia
nhập xứ xở này phải không?”. Giọng nói rất thân thiện. Và khuôn mặt của
“con chuột” lúc trước đã biến thành khuôn mặt của một thằng bé chạc mười
ba tuổi. Đó là một khuôn mặt kháu khỉnh. Đầu cậu ta đội một chiếc mũ
len.Chiếc mũ ấy sụp xuống trán. Ngay dưới mép mũ là cánh mũi thanh tú
chạy thẳng xuống chiếc miệng rất tươi. Khi nói, khuôn mặt cậu ta hồng hào
dần lên. Tóm lại đó là một khuôn mặt rất xinh trai. Chỉ tiếc cậu ta không bỏ
cái mũ ra nên có cảm giác đó là một khuôn mặt chưa hoàn chỉnh.

- Tớ sợ lắm. Bạn đưa tớ về với mẹ được không? - Nó đã lấy lại được

bình tĩnh và mạnh dạn nói chuyện với cậu bé trai.

- Ai mới đến đây cũng đòi về với mẹ. Nhưng vô vọng cả thôi. Mẹ tớ

cũng như mẹ bạn có chịu nghe lời van xin của chúng ta đâu. Các bà mẹ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.