BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 185

nhất quyết tống chúng ta ra khỏi chỗ nằm êm ái và tuyệt vời nhất, rồi chúng
ta được đưa ra chỗ nắp cống, một xô nước hất xuống, thế là chúng ta trôi
tuột vào đường hầm này. Đừng than khóc nữa. Cũng đừng đòi về với mẹ
nữa. Hãy yên tâm ở lại đây thôi.

- Không phải. Tớ không bị xô nước nào hất xuống đây cả. Mẹ tớ rất yêu

tớ. Giờ này chắc mẹ đang lo cho tớ lắm. Tớ muốn về với mẹ. Bạn đưa tớ ra
khỏi đường hầm này đi!

- Thế bạn tưởng mẹ tớ không yêu tớ à? Hàng ngàn đứa trẻ trong đường

hầm này cũng đều là những đứa con yêu của các bà mẹ đấy chứ. Họ đều
được nâng niu, giữ gìn, được nuôi dưỡng bằng những gì tinh túy nhất của
người mẹ. Chỉ có điều đáng lẽ phải được nuôi dưỡng như thế chín tháng
mười ngày thì tất cả lại đều bị lôi ra trước khi thành người. Mẹ nào chả đau
xót, chả thương tiếc. Dù một tháng, ba tháng hay sáu tháng thì cũng phải bỏ
ra bao nhiêu công sức để chăm sóc chúng ta. Nhưng vì lý do này, lý do kia
mà phải bỏ chúng ta đấy thôi. Tất cả đều có lý do cả. Và lý do nào cũng
chính đáng. Mẹ bạn rất thương bạn nhưng rồi mẹ bạn cũng lại bảo rằng:
“Con hãy hiểu và thông cảm cho mẹ nhé. Mẹ còn phải đi lấy chồng, mẹ
không thể có con trên cõi đời này được. Đừng trách mẹ nghe con”. Đấy, rồi
bạn xem. Bạn đừng hy vọng trở về với mẹ nữa. Hãy cùng tớ đi đến chỗ đại
hội Vô Loài đi.

Thế là nó đành phải theo thằng bé trai đi tiếp vào phía trong. Nó rất

muốn bảo rằng nó không phải là một đứa trẻ như thằng bé vừa nói lúc nãy,
nhưng nó không thể diễn đạt nổi. Thằng bé đi tập tễnh nhưng luôn ở phía
trước nó.

Đến một khúc quanh, nó đi chậm lại rồi không muốn bước tiếp nữa.

Trong nó bỗng xuất hiện những dự cảm khủng khiếp và nó thấy sợ khi phía
trước là một điểm đến vô định. Thấy vẻ do dự của nó, thằng bé quay lại và
hạ giọng nói một cách bí ẩn: “Bạn có muốn nắm tay tớ không? Đừng sợ.
Rồi sẽ quen thôi. Ở đây lúc nào cũng thiếu ánh sáng. Xứ xở của chúng ta
được bao chùm bởi một màu đen mà”

Nó khẽ gật đầu. Thằng bé lắc người một cách khó khăn rồi cuối cùng

cũng rút được cánh tay ra khỏi chiếc áo màu nâu xám. Khi nó cầm vào cánh
tay ấy nó bỗng rú lên vì đó là một cánh tay không có bàn tay. Thằng bé định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.