BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 188

- Thế bây giờ mẹ đằng ấy đã lớn chưa? Mẹ có đi tìm đằng ấy không?
- Mẹ tớ lớn rồi. Mẹ tớ vào đại học, rồi ra trường, rồi đi làm, và lấy

chồng. Bây giờ lại bỏ chồng rồi. Mẹ tớ không bao giờ còn đẻ được nữa.
Hình như cái lần lấy tớ ra khỏi mẹ, bác sĩ Hạnh có làm hỏng một bộ phận gì
đó trong cơ thể mẹ. Những cái thìa của mẹ đằng ấy ghê gớm thế đấy. Tớ đã
bảo rồi mà, rắn hơn cả thép...

- Còn bố đằng ấy thì sao?
- Bố tớ lấy vợ rồi và sinh được hai người con. Những người anh em của

tớ có nét hao hao giống tớ, tức là hoàn chỉnh và đẹp đẽ hơn tớ nhiều. Thỉnh
thoảng bố tớ có gặp mẹ. Bố bảo: “Ngày xưa chúng ta dại dột quá, tôi rất có
lỗi”. Mẹ bảo: “Đúng là chỉ như mũi kim thôi, nhưng lại làm tôi đau cả một
đời”. Mỗi khi đi qua góc vườn hoa ấy mẹ lại khóc. Mẹ hay gọi tớ. Nhưng
làm sao mà tìm được tớ. Tất cả những đứa trẻ ở đây đều muốn về với mẹ
mà không về được.

- Thế thì chán nhỉ? Chẳng lẽ tớ cũng không bao giờ còn gặp lại mẹ nữa

à?

- Không bao giờ. Bố mẹ của chúng ta là người, còn chúng ta không phải

là người. Chúng ta là ai? Không thể xác định được, chỉ biết rằng chúng ta
không phải là ma, không phải thánh, cũng chẳng phải quỷ. Chúng ta không
được xếp vào loài nào cả. Chúng ta là những kẻ vô loài. Hôm nay những kẻ
vô loài nhóm họp nhau lại để dựng nên một biểu tượng xác nhận mình. Ở
cuối con đường kia là nơi sẽ diễn ra đại hội Vô Loài. Đến đó bạn sẽ gặp vô
số những người như chúng ta. Ai trong số họ cũng có một lý do nào đó để
mãi mãi nhận về mình cái kiếp chưa thành người. Chưa thành người thì
thành gì? Chúng ta phải xác nhận mình để loài người coi chúng ta như một
biểu tượng cho suy nghĩ và hành động của họ. Đằng ấy có hiểu không?

Nó lắc đầu không hiểu. Ánh sáng đã mỗi lúc một rạng hơn. Một khoảng

rộng đang được thắp sáng bởi một bóng điện hình quả nhót. Hàng ngàn sinh
linh cổ quái đang tập trung ở đó. Không thể tả hết những hình thù kỳ dị
đang hiện lên trước mắt nó. Đúng là không có ai lành lặn cả. Chưa thành
người thì lành lặn làm sao được? Cậu bạn trai đi bên cạnh nó thoắt cái đã
đứng trên một cái bục gỗ cao đặt ở trung tâm khoảng trống. Và khi cậu ta
bắt đầu cất tiếng nói thì ánh đèn bỗng tắt phụt. Nó giật mình, vụt bay lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.