BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 220

Tạ Duy Anh

Lần trong kí ức, chắc ai cũng có thể tìm thấy ít nhất một “hóa thạch”

của đời mình. Có những lúc quay trở về nơi nào đó, ta bỗng muốn gào lên
để bắt đền kí ức, làm nũng với kí ức, thậm chí muốn trả thù kí ức… Ta muốn
“hồi sinh”… tiếc rằng cây gậy “hồi sinh” lại không nằm trong tay ta. Nó
nằm trong tay người khác. Mà cũng chẳng phải đâu. Nó cũng “hóa thạch”
mất rồi.

T

ôi nhận lời mời của tờ báo N. viết một cái tản văn về trung du. Tản

văn là sở trường của tôi. Trung du là nơi tôi gắn bó nhiều năm. Lại là những
năm đáng nhớ. Ký ức tôi vẫn còn nguyên những buổi chiều ngồi ngắm sao
trời, lòng ngân lên giai điệu "Tình ca du mục". Tôi ngồi hàng giờ nhìn hút
về miền rất xa, nơi có những đường uốn lượn in lên chân trời, những lối
mòn phất phơ như sợi chỉ màu, có cảm giác chỉ cần gió mạnh một chút là
nó bay mất. Trong tôi còn nguyên cảm giác về một không gian sạch tinh
tươm, cảm giác say say khi đi trên địa hình thoai thoải dốc, vừa thực vừa
hư. Tôi yêu trung du bởi nó cho tôi những giây phút trầm tư mà chẳng phải
nghĩ ngợi về bất cứ điều vụn vặt nào.

Cứ tưởng như vậy thì chỉ cần ngồi xuống là chữ nghĩa tuôn ra rào rào.

Nhưng, như một trò chơi tai quái của cảm hứng, nó vừa trào dâng mà khi
chạm vào thì đã lại xẹp như bóng vỡ. Những kỷ niệm lẩn trốn, chơi trò ú
tim trong khi tôi không thể gọi ra một từ đáng giá nào. Dường như chúng đã
chết. Mặc cho tôi lồng lộn đi lại, vỗ tay vào trán nhưng vang lên chỉ là âm
thanh của bơ gỉ! Sao thế nhỉ? Chả lẽ mình đã đến mức tồi tệ thế này ư?

Kiệt sức, cùng với nỗi hoang mang đượm chút hằn học, tôi gục mặt

xuống bàn. Ngay lập tức tôi chìm vào một không gian mờ mịt. Trong sự
lùng bùng của vô số những kỷ niệm, gương mặt chị vụt hiện ra. Tôi giật
thót người bàng hoàng nhìn sang xung quanh. Tờ giấy trắng oan nghiệt
khiến tim tôi đau nhói. Chết tiệt! - Tôi đấm tay xuống bàn.

Hồi đó tôi đang trong quân ngũ, phải vào viện. Chị Miên là bác sĩ điều

trị chính cho tôi. Chị từng là bộ đội Trường Sơn, tính tình cởi mở, đặc biệt
là nụ cười. Mỗi khi chị hiện ra ở cửa, nụ cười bừng sáng, tôi có cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.