Bữa cơm hôm nay thêm món cua rang của bà Vạn mới bắt. Ông Vạn nhá
giòn rau ráu. Mỗi bát cơm đầy, và ba miếng đã hết. Lũ trẻ tíu tít tranh nhau
tìm càng cua to, làm nghiêng cả bát canh rau xuống mâm, nước chảy lênh
láng.
- Mẹ chúng bay, ăn uống gì mà nhộn thế, ông thì cho cái cốc bây giờ.
Bữa cơm ngon lành chuyện trò cũng giòn tan. Bà Vạn nói hết chuyện
bừa, sang chuyện cấy. Lúc vui mồm lại cất tiếng khen bà Lược:
- Gớm bà Lược mới may bộ quần áo bằng vải gì mà đẹp đẹp là, chẳng
biết bao nhiêu tiền mà sang thế.
Ông Vạn bắt chuyện luôn:
- Thì bảo may lại chẳng may, người ta mặc thì khen. Giỏi lắm chục bạc
chứ mấy.
- Chục bạc kia! Gần hết năm mươi cân thóc à? Chết chết! Bộ quần áo
mất nửa tháng ăn.
Ông Vạn khó chịu, ngoảnh sang lườm vợ:
- Người đâu mà cứ nói đến tiền là co rúm lại. ăn thì cũng phải mặc chứ.
Ai người ta lại như bà ấy. Cũng liệu mà may lấy một bộ thỉnh thoảng có đi
họp hành chăng. Còn sáu chú lợn con đấy.
- Họp hành đâu lại đến cái con mẹ này.
Bà Vạn thấy chồng nói sợ lại khêu ra chuyện quần áo, liền lảng sang
chuyện khác. Ông Vạn nín lặng, hai mắt nheo nheo đăm đăm nhìn ra ngoài
sân nghĩ ngợi. Một cơn gió rít lên. Lũy tre trước ngõ trút xuống những chiếc
lá khô rào rào. Ông Vạn khẽ rùng mình lẩm bẩm: "Sang đầu mùa rét rồi
đâỵ.."
Ông liền đặt đũa bát xuống mâm, đứng dậy rót chén nước súc miệng, rút
chiếc tăm cặp vào mồm rồi đi thẳng vào buồng. Ông đi tìm dao. Gian buồng
tối mờ ẩm ướt, bề bộn thúng mủng, bồ, cót và những đùm quần áo ẩm sì,
muỗi réo vo ve. Lục hết xó này đến xó nọ, ông khẽ reo lên một tiến nhỏ "à
đây rồi". Con dao bỏ mãi trong xó tối, bên cạnh mấy cái que đẽo nham nhở.
Chắc là thằng Trí mang nghịch bỏ đây. Ông cúi xuống nhặt. Khi ngẩng lên
đầu đội luôn cái bị rách của bà Vạn rơi xuống đất. Mùi hôi hám bốc lên.
Mấy cái mạng nhện chằng vào mặt nhặm nhụa. "Cái của nợ này". Ông tiện
chân đá luôn một chiếc, cái bị lăn lông lốc, ộc ra nào giẻ rách, nào lọ thủy