BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 74

mèo chua lòm mà mày ngửi được à? Dọn mau”. Con bé dạ vâng rối rít.

Nàng càng giận dữ, bốc hỏa mắt khi nhìn thấy cái quần xilip viền đăng

ten, thêu bông hoa hồng của mình đang lót ổ lũ mèo hoang. Nàng không
nhận ra cái xilip ấy đã ngả màu cháo lòng, ố màu nước chè.

Thưa bạn đọc! Viết đến đây, tôi cần phải thanh minh ngay cho con bé

Ôsin tội nghiệp vì cái tính cố hữu tận dụng triệt để, nhưng hay quên của
người vợ.

Nàng thải quần áo cũ ra, rất thích cầm kéo cắt các dây dợ lằng nhằng của

cái cooc xê - từ thuần Việt là nịt vú; lấy nguyên hai mảnh trần mút cong như
núi đôi để làm cái lót tay bưng nồi xoong khi nấu nướng.

Xilip thải ra còn gọi là quần lót, nàng cuộn lại làm giẻ lau bàn. Con bé

Ôsin cùng giới chả sao; nhưng để chồng, hai thằng con trai, và bố chồng
phải lót tay bưng nồi và lau bàn bằng những cái khỉ gió ấy, khó coi lắm;
khách đến chơi nhìn thấy càng ngượng. Tôi nhặt ném vào thùng rác mấy lần
rồi. Vài ngày sau, đã thấy Tèo lấy cái khác hoặc moi trong thùng rác ra
dùng lại.

Không thể cắt nghĩa được chuyện này. Có thể thông cảm với vợ; nhưng

việc nàng quát tháo tống ngay lũ mèo đen ra khỏi nhà thì rất đáng giận.

Ở quê chả sống quây quần với chó mèo, mùa rét con mèo mướp còn chui

vào trong chăn ngủ cùng ấy chứ. Vậy mà, nàng ca thán cái nhà đẹp đẽ, sang
trọng, quý phái mà lại thèm chứa đồ mèo đen hôi hám, chua lòm.

Xả hết cơn bực tức, nàng xồng xộc xuống sân. Chỉ một lát, tiếng xe máy

rồ lên gắt gỏng.

Cha tôi biết chuyện. Ông thở dài ngao ngán. Ông ngăn bọn trẻ đừng vứt

mèo đi, rồi vào phòng thu xếp quần áo. Ông bảo các cháu chịu khó học
hành, ngoan ngoãn; ông phải về, ông về kẻo bà mong.

Một tay giữ túi khoác vai, một tay ông ôm nón mê thủng chóp đựng ba

con mèo bé tí hin, đi ra khỏi cổng. Hai thằng cháu trai và con bé Ôsin ngỡ
ngàng không kịp nghĩ giữ ông lại. Chúng nó đứng lặng nhìn ông đi ra bến ô
tô cho đến lúc bóng ông khuất hẳn ở cuối phố.

Tôi về nhà, cha tôi đã đi khỏi từ lâu. Mở tủ rượu, dốc chai tu một hơi, tôi

bỏ lên phòng nằm bẹp... Tôi không khóc mà nước mắt cứ trào ra. Tôi buồn
chán. Tôi cô đơn ngay trong chính ngôi nhà mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.