BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 86

vào áo quan tài. Thi hỏi gì đó. Tôi đứng trở lại, nhìn xuống đường. Xe đã
đến cuối phố. Tôi đấm mạnh trên vải bạt che ca bin; xe ngừng trước một
chiếc quán nằm bên bến đá dốc cao. Cánh cửa quán được chống hững lên.
Vài ba người khách co ro ngó ra. Tôi chậm chạp cúi xuống. Chị Nga vẫn im
lặng như không hay biết gì. Tôi gọi:

Chị Nga, chị Nga.
Tiếng gọi dính vào lớp nước miếng sánh đặc, không thoát ra ngoài được.

Tôi vỗ vào vai chị, cố gọi lớn hơn. Chị, chị Nga, đến rồi này.

Chị Nga ngẩng lên, nhích người tựa vào thành xe. Đôi mắt ngơ ngác như

một người ngủ mê vừa được đánh thức dậy. Khuôn mặt tái mét, mái tóc rã
rượi đổ xuống. Đôi mắt bất động vắng vẻ, môi khẽ mấp máy, tiếng gọi thoát
ra hờ hững. Bình, Bình, rồi tiếng khóc nối theo, dâng lên đột ngột, lâu dài.
Bình ơi, Bình à à à. Đầu chị đổ gập xuống, bàn tay bấu chặt lớp gỗ, vai rung
rung dưới lớp vải áo mưa. Tôi xốc tay vào nách nâng chị dậy. Khối thịt
nặng nề mềm nhũn. Mày có thể ngủ với nó một đêm, nhưng đừng về kể với
tao, tao ghét đàn bà... Nước mưa từ chót tóc chấm vào mắt cay xè. Tôi đưa
cánh tay trần quệt nhanh qua. Chị Nga. Khối thịt gục xuống. Tôi lại cố nâng
lên. Những bắp thịt trên cánh tay hiện rõ, hàng chữ chìm sau lớp da, tiếng
khóc trên cánh tay. Ra đi vì đời. Vì đời, vì cái gì? Tôi không đủ sức để nhớ
nữa. Vì, không vì cái gì cả. Bình đi, Bình à. Cánh tay chuyển rung rung
theo khối thịt. Tiếng khóc văng vẳng như từ một nơi xa xôi nào đưa về,
tiếng gọi lê thê đánh thức khu phố dậy. Một cánh tay tôi bám vào sườn xe,
một tay giữ lấy chị Nga. Khu phố chạy dài vài ba cánh cửa mở. Vài ba
người khoác áo tơi chậm chạp đi đến. Rồi những cánh cửa khác, những
người khác tụ lại. Con trai, con gái, đàn ông, đàn bà, những màu áo lạnh.
Những khuôn mặt ngửa ra, những đôi mắt ngước lên trong cơn mưa cuối
mùa se sắt lạnh buốt. Mái tóc chị Nga bết nước phủ trùm cả mặt. Bình ơi...
Bình... Có ai tên Bình giữa đám người vây quanh đó không. Bình, Bình, ai
đâu đó đang mang tên Bình. Ra đi vì đời. Một cơn gió kéo mưa từ đầu phố
hắt lại. Những khuôn mặt nghiêng xuống, né tránh. Nước mưa trộn với bùn
đất chạy trên xe. Cánh tay tôi tê cứng giữ lấy chị Nga. Cánh tay chị Nga với
thấp xuống níu vào nắp quan tài. Bình ơi, Bình ơi. Không còn ai tên Bình
nữa trong đời sống này. Bình sứt, Bình vôi, Bình trà, Bình ơi, Bình à...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.