BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 88

lâu trong đời sống, khóc cho tháng ngày đã qua, cho tháng ngày còn lại, cho
chị, cho tôi. Tôi nắm vai chị kéo lên, cố gắng nói:

-Thôi chị, thôi đừng khóc nữa, dầu sao chị cũng...
Tiếng nói nghẽn lại trong cổ họng. Mí mắt tôi đầy cứng bụi đất với nước

mưa trên trán rửa xuống. Tôi đưa cánh tay trần quệt ngang qua. Sao tao
không khóc được ngày mang mày về. Chúng ta đang mang nhau về đây.
Phải trở về lại vùng đất này, dù muốn, dù không. Tất cả đã hết rồi. Chúng ta
là những con thú tật nguyền khốn đốn mang vết thương về, lặng lẽ liếm vết
máu mình, nằm chết. Tôi nuốt nước bọt nhắc lại câu nói và dìu chị Nga đi,
đặt chị ngồi trên phần chiếc ghế dài từ trong kê thò ra ngoài mái quán ướt
đầm. Những đôi mắt vây quanh xúm lại. Tôi đứng lên. Những đôi mắt tản
mác bay đi, rồi lại sát vào nhau, càng lâu càng dày kín. Tôi làm sao biết
được sau từng đôi mắt đó, những linh hồn ẩn náu bí mật, nhớ quên, còn
mất. Đôi mắt như đá lở, như mờ tối trên những khuôn mặt chập chờn đong
đưa. Đôi mắt mở ra trâng trân trên khoảng thịt da nhăn nhúm cháy đen, tóc
sủi bù lại từng mảng trên lớp xương sọ phơi trắng, đôi mắt hoang vu lạ lùng
treo trên cuộn thép gai trông qua bên kia sông, trông lên dãy núi đã mất tích
trong mưa. Tôi đặt bàn tay vuốt xuống. Hai mí mắt đã thun lại không thể
kéo cho tròng mắt. Đôi mắt còn mở ra sau lớp gò ướt đó. Cửa ngõ linh hồn,
thằng Bình sứt cũng có một linh hồn, một linh hồn bưng bít hận thù. Hồn có
tìm về đây không? Mày có mang về đó không Bình? Thôi, dầu sao thì sự
cũng rồi. Chết là hết, nếu có còn thì quên đi mày, sức đâu nữa, yên ngủ sao
cho xong. Những đôi mắt nổi quanh quất. Tiếng nói, tiếng khóc, tiếng gọi
lao xao vấn vít. Tôi lồng bàn tay lạnh buốt vào ngực mình và nghe một cảm
giác kỳ lạ lan khắp thân thể. Ba bốn người lính trong quán đi ra phụ với
mấy người đàn ông đến sẵn, bưng chiếc quan tài xuống. Một người đứng
bên cạnh hỏi lớn, ai đấy? Tôi quay qua nhìn hắn, khuôn mặt mét mét, hàng
ria lún phún ngả bạc, da khô héo dán chùng vào họng thoi thóp động đậy.
Tôi nói cộc lốc:

-Bình, thằng Bình.
-Bình nào kia? Hắn nhíu mặt lại một lúc. À, thằng Bình con thím Quảng

phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.