BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 61

Tuy không muốn, song tôi khẽ thì thầm mấy tiếng chẳng ai nghe thấy:
“Mình toi rồi!”

Không có chuyện đó. Cha tôi thường xuyên từ chối tôi những điều tôi

được phép mà những giao ước rộng rãi hơn do mẹ tôi và bà tôi ban phát đã
thừa nhận, vì ông chẳng quan tâm đến các “nguyên tắc” và với ông không có
“Quyền của mọi người”. Vì một lý do hoàn toàn ngẫu nhiên, hoặc thậm chí
chẳng có lý do, ông hủy bỏ của tôi vào phút cuối cuộc dạo chơi nào đó đã
thành thông lệ, đã được công nhận, đến mức mọi người chẳng thể tước đi
của tôi mà không bội ước, hoặc là, như ông đã lại làm tối nay, là bảo tôi
trước giờ thường lệ rất lâu: “Nào, hãy lên nhà đi ngủ, không phân trần gì
hết!” Nhưng cũng vì ông không có nguyên tắc (theo nghĩa của bà tôi), nên
nói cho đúng ra ông không có tính kiên quyết bất thỏa hiệp. Ông nhìn tôi
một lát với vẻ giận và ngạc nhiên, rồi khi mẹ vừa mới giải thích cho ông
chuyện xảy ra bằng vài lời lúng túng, ông bảo bà: “Thì mình hãy đi với nó,
vì mình vừa bảo rằng mình không buồn ngủ hãy ở lại phòng nó một chút, tôi
thì tôi không cần gì hết. – Nhưng, mình ạ, mẹ tôi rụt rè đáp, em buồn ngủ
hay không chẳng thay đổi gì sự việc, không thể làm đứa trẻ thành có thói
quen… – Nhưng đây không phải chuyện thành thói quen, cha tôi nhún vai
nói, mình thấy rõ là thằng bé đang buồn mà, đứa trẻ này có vẻ sầu não; nào,
chúng ta đâu phải người tàn bạo! Mình mà khiến nó phát ốm thì được việc
lắm đấy! Vì phòng nó có hai giường, mình hãy bảo Françoise sửa soạn
giường lớn cho mình và đêm nay mình hãy ngủ bên nó. Nào, chúc ngủ ngon,
thần kinh tôi không dễ bị kích thích như hai mẹ con, tôi đi ngủ đây.”

Không cảm ơn cha tôi được; nếu làm thế sẽ khiến ông bực tức vì điều

mà ông gọi là trò ủy mị. Tôi cứ ở đấy chẳng dám cử động; ông hãy còn đứng
trước mặt chúng tôi, cao lớn, trong tấm áo choàng ngủ màu trắng dưới chiếc
khăn choàng cachemire Ấn Độ tím pha hồng mà ông quấn quanh đầu từ khi
bị chứng đau dây thần kinh, với điệu bộ của Abraham trong bức tranh khắc
theo Benozzo Gozzoli

15

mà ông Swann cho tôi, đang bảo Sarah rằng bà phải

từ bỏ không được đứng về phía Isaac. Chuyện đã từ nhiều năm nay. Bức
tường cầu thang, nơi tôi nhìn thấy ánh nến của ông dâng lên, từ lâu rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.