BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 270

xảy ra từ khi ông có thể gặp nàng bằng cách khác), những tối ông tới những
nơi giao tế ngày càng ít đi, nàng đều yêu cầu ông đến chỗ nàng trước khi về,
bất kể giờ nào. Bấy giờ là mùa xuân, một mùa xuân trong veo và già lặnh.
Ra khỏi cuộc dạ hội, ông lên xe, đắp một tấm mền lên chân, đáp lại những
người bạn cùng ra về rủ ông đi cùng họ rằng ông không thể vì ông đi hướng
khác, và bác xà ích phóng đi, biết rõ nơi cần đến. Những người kia lấy làm
lạ và thực tế, Swann đã khác trước. Họ không còn bao giờ nhận được từ ông
những bức thư yêu cầu giới thiệu với một phụ nữ. Ông không để ý tới một
nàng nào nữa, tránh đến những nơi có thể gặp nhiều phụ nữ. Trong một nhà
hàng ở nông thôn, thái độ của ông ngược hẳn với cái vẻ mà mới hôm trước
thôi, qua đó người ta nhận ra ông và tưởng như mãi mãi là đặc trưng của
ông. Một niềm đam mê chiếm lĩnh ta đến mức bộc lộ ra như một tính cách
nhất thời và khác hẳn, thay thế tính cách kia của ta và triệt tiêu những dấu
hiệu cho tới khi đó là bất biến mà bằng vào đó, nó tự biểu đạt! Ngược lại,
điều bất biến bây giờ là: bất kể Swann ở đâu, ông cũng không thể không đi
tìm gặp lại Odette. Chặng đường phân cách ông với nàng là chặng đường
ông nhất thiết phải vượt qua tựa hồ nó chính là con dốc đứng bất khả kháng
của đời ông. Nói thật tình, nhiều khi lưu lại khuya ở các cuộc giao tế, ông
những muốn về thẳng nhà, không đi thêm chặng đường dài kia nữa và để
đến hôm sau mới gặp nàng; nhưng chính cái việc cất công đi đến nhà nàng
vào một giờ bất thường, việc đoán là mấy người bạn tạm biệt mình chắc
đang nghĩ thầm: “Anh ta bị trói chặt rồi, chắc chắn có một người đàn bà bắt
anh ta phải đến nhà nàng vào bất kỳ giờ nào”, làm cho ông cảm thấy mình
đang sống cuộc sống của những người đàn ông có một cuộc tình trong đời
và việc họ hy sinh sự nghỉ ngơi cùng những lợi ích khác cho một giấc mơ
hoan lạc, làm nảy sinh ở họ một sức quyến rũ nội tâm. Rồi, bất giác, niềm
tin chắc chắn rằng nàng đang đợi mình, rằng nàng không ở nơi nào khác
cùng với những người khác, rằng ông sẽ không trở lại mà không gặp nàng,
hóa giải cái nỗi khắc khoải đã quên đi nhưng lúc nào cũng sẵn sàng hối sinh
trở lại mà ông đã cảm thấy trong cái buổi tối ông không thấy Odette ở nhà
Verdurin và sự nguôi dịu hiện tại that em ái đến nỗi có thê gọi đó là hạnh
phúc. Có lẽ chính nhờ nỗi khắc khoải đó mà ông ý thức được Odette đã trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.