BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 352

tiếng là lẳng lơ. Ông tìm cách gần gũi với mấy tay ăn chơi để hỏi dò họ;
nhưng mấy tay này biết ông quen Odette; hơn nữa, ông sợ làm họ lại nhớ
đến nàng, khiến họ bỏ đi tìm nàng. Nhưng ông là người trước nay vốn thấy
không gì có thể nhàm chán bằng những gl liên quan đến đời sống dân tứ xứ
ở Bade hay Nice, nay được biết hồi xưa có lẽ Odette đã từng ăn chơi nhảy
múa ở hai thành phố hoan lạc này, tuy không bao giờ nắm rõ đó có phải chỉ
để đáp ứng những nhu cầu về tiền mà nay nhờ có ông, nàng không phải lo
nữa, hay để thỏa mãn những cơn nổi hứng bất thường có thể tái lại, giờ đây,
với một nỗi lo âu đến chóng mặt, bất lực và mù quáng, ông cúi về phía cái
vực thẳm không đáy đang nuốt chửng những năm đầu của nhiệm kỳ bảy
năm

200

trong thời gian đó, người ta qua mùa đông trên Khu dạo bộ của Người

Anh, mùa hè dưới bóng những rặng cây đoạn ở Bade, và ông thấy ở chúng
một chiều sâu đau đớn nhưng mỹ lệ như thể được một nhà thơ chuyển tải
vào; và ông hẳn đã dốc tâm trí vào tái tạo từng sự việc nhỏ trong biên niên
ký vùng Côte d’Azur hồi đó, nếu như biên niên ký ấy có thể giúp ông hiểu
chút gì đó về nụ cười hay ánh mắt của Odette – mà thực ra chúng rất trung
thực, rất giản dị – với một độ say mê có khi còn hơn cả nhà mỹ học miệt mài
nghiên cứu những tài liệu còn lưu tồn từ miến Florence thế kỷ XV để cố đi
sâu hơn nữa vào tâm hồn nàng Primavera, hay Bella Vanna, hay Vénus, của
Botticelli

201

. Nhiều khi, ông nhìn nàng không nói gì, ông mơ màng; nàng bảo

ông: “Sao anh có vẻ buồn thế!” Mới cách đây chưa lâu, từ ý nghĩ nàng là
một con người đôn hậu, tương tự như những phụ nữ ưu tú nhất ông từng
biết, ông chuyển sang ý nghĩ rằng nàng là một gái bao; ngược lại, từ dạo đó,
có lúc tâm trí ông chuyển từ nàng Odette de Crécy có lẽ quá nổi tiếng trong
đám ăn chơi nhậu nhẹt, đám đàn ông sát gái, quay trở vể với cái gương mặt
mang một vẻ đôi khi rất dịu dàng ấy, với cái tính chất rất nhân bản ấy. Ông
tự nhủ: “Ừ, tất cả mọi người ở Nice đều biết Odette de Crécy là ai, thế thì
quan trọng gì? Cho dù những tai tiếng ấy là có thật, thì cũng do ý tưởng của
những người khác tạo ra”; ông nghĩ rằng cái giai thoại ấy – cho dù là xác
thực – vẫn ở bên ngoài Odette, không nằm bên trong nàng như một nhân
cách bất lương và không thể giảm thiểu; rằng con người có thể đã bị đưa đến
chỗ làm bậy ấy, là một phụ nữ có cặp mắt đôn hậu, có trái tim đầy thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.