BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 81

Tất nhiên không bằng cánh tay của bác, nhưng bằng cánh tay tội nghiệp của
ta đây này, đến năm nay lại gầy đi bao nhiêu.”

“Françoise, bác không nghe thấy sao, tiếng chuông cứ làm ta ong cả

đầu lên ấy?”

“Không, bà Octave ạ.”

“Ôi! bác tội nghiệp, hẳn bác phải có cái đầu khỏe lắm, tạ ơn Chúa lòng

lành đi. Ban nãy, mụ Maguelonne đã đến tìm bác sĩ Piperaud. Ông ta ra khỏi
nhà ngay cùng với mụ và họ rẽ sang phố Oiseau. Chắc phải có đứa trẻ nào bị
ốm.”

“Ôi trời,” Françoise thở dài, bác ta không thể nghe nói tới một tai họa

xảy ra với một người không quen, cho dù ở một nơi rất xa trên trái đất, mà
không bắt đầu rên rỉ.

“Françoise, nhưng người ta đang kéo chuông nguyện cho ai đấy? Chúa

ơi, chắc là cho bà Rousseau rồi. Không phải ta đã quên rằng bà ấy đã qua
đời tối hôm nọ sao? Ôi! cũng đến lúc Chúa lòng lành gọi ta về rồi, từ khi
ông Octave tội nghiệp của ta mất, ta không hiểu đầu ta ra sao nữa. Nhưng
này bác, ta làm bác mất thì giờ rồi.”

“Không đâu, bà Octave, thời gian của cháu đâu có đáng giá vậy; người

làm ra nó đâu có bán nó cho chúng ta. Cháu chỉ đi xem lửa còn cháy không
thôi.”

Cứ theo cách ấy Françoise và cô tôi cùng đánh giá các sự cố đầu tiên

của ngày, trong phiên buổi sáng. Nhưng đôi khi các sự cố có vẻ bí ẩn và
nghiêm trọng tới mức cô tôi cảm thấy không đợi được tới lúc Françoise lên,
và bốn tiếng chuông rất to vang lên trong nhà.

“Nhưng thưa bà, chưa đến giờ uống pepxin,” Françoise nói. “Bà cảm

thấy mệt sao?”

“Không đâu Françoise ạ,” cô tôi nói, nghĩa là có đấy, bác cũng biết hiện

nay những lúc ta không yếu mệt thật là hiếm; một ngày nào đó ta sẽ ra đi
như bà Rousseau mà không có thì giờ nhận ra ấy chứ; nhưng không phải vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.