BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 96

thế, đám nọ cũng như đám kia, chắc chắn là không bao giò được tiếp nữa.
Và nếu như Françoise thấy buồn cười trước vẻ kinh hãi của cô tôi khi từ trên
giường bà nhìn thấy ở phố Saint-Esprit một trong những con người ấy có vẻ
như đang đến nhà bà hoặc khi bà nghe thấy tiếng chuông cửa, thì bác còn
tức cười hơn nữa, như cười về một ngón chơi khăm, trước các mẹo bao giờ
cũng thành công của cô tôi để đuổi được họ đi và trước bộ dạng chưng hửng
của họ khi ra về mà chẳng được gặp bà, và thực ra là thán phục bà chủ mà
bác đánh giá là ưu việt hơn tất cả những con người kia bởi bà không muốn
tiếp họ. Tóm lại, cô tôi đòi hỏi mọi người phải đồng thời vừa tán thành bà về
chế độ kiêng cữ, vừa ái ngại cho bà vì những nỗi đau đớn, lại vừa làm cho
bà yên tâm về tương lai.

Đó chính là điều mà Eulalie cực giỏi. Cô tôi có thể nói với Eulalie hai

chục lần trong một phút: “Đến cõi rồi, Eulalie tội nghiệp của ta ạ”, thì hai
chục lần Eulalie đáp lại: “Thưa bà Octave, hiểu được bệnh tình của mình
như bà hiểu, bà sẽ thọ đến trăm tuổi, như hôm qua bà Sazerin lại vừa nói với
cháu.” (Một trong những điều Eulalie tin tưởng vững chắc nhất, không mảy
may suy suyển, bất chấp bao lần bị kinh nghiệm bác bỏ, đó là bà Sazerat tên
là bà Sazerin.)

“Ta chẳng đòi sống đến trăm tuổi”, cô tôi đáp lại, bà ưng đừng thấy

phân định một hạn giới đích xác cho sinh mệnh mình.

Và bởi Eulalie biết hơn ai hết dùng cách đó khiến cô tôi khuây khỏa mà

không làm bà mệt, nên các cuộc thăm hỏi của bà ta, diễn ra đều đặn vào mọi
ngày Chủ nhật, trừ khi gặp cản trở bất ngờ, đối với cô tôi là một thú vui mà
viễn cảnh khiến cho trong những ngày ấy trạng thái của bà thoạt tiên dễ
chịu, nhưng chỉ cần Eulalie hơi chậm trễ một chút là mau chóng thành đau
đớn như một cơn đói quá độ. Khoái cảm đợi chờ Eulalie, kéo quá dài,
chuyển thành cực hình, cô tôi không ngừng xem giờ, ngáp, cảm thấy mình
mệt lả. Tiếng chuông cửa của Eulalie, nếu mãi cuối ngày mới thấy, khi bà
không còn mong đợi nữa, khiến bà gần như xỉu đi. Thực ra, ngày Chủ nhật,
bà chỉ nghĩ đến cuộc viếng thăm này và bữa trưa vừa xong là Françoise
nóng lòng muốn chúng tôi rời phòng ăn để bác có thể lên gác “làm bận rộn”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.