BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 102

Và ngày ấy, anh sẽ bảo cái cô gái cả thẹn này phải tự mang lấy hành lý

của cô ta... cho đến địa ngục, đi cũng như về.

*

Ra khỏi văn phòng sở di trú, Joseph bị vây bủa bởi hàng ngàn lẻ một

hình ảnh, hàng ngàn lẻ một mùi xu uế, hàng ngàn lẻ một tiếng ồn ào và cảm
giác. Những giọt mưa giá buốt quất vào mặt, vào cằm và làm mờ hai mắt
của Joseph. Đám đông xô đẩy chàng trong lúc chàng cố theo cho kịp
Shannon và Mc Guire trên con đường lúc nhúc các di dân lạc hướng, những
nhân viên chạy vặt, và bọn buôn bán chợ trời – bọn sau lợi dụng sự hỗn độn
của bọn trước một cách vô liêm sỉ.

Một tên bán hàng rong trương vài ba quảng cáo trước mũi Joseph:
– Tìm người hướng dẫn! Tìm việc làm! Hay tìm nhà trọ!

Một tên khác nhảy nhót trước mặt Joseph, huơ huơ đủ loại nón và mũ

lưỡi trai.

– Nón đây! Hãy mua một cái mũ kiểu Mỹ này! Vứt cái bộ tịch của người

vượt biển đi! Nón bán đây!

Joseph đã mơ ước từ lâu một cái mũ chải chuốt, chàng dừng lại xem

những kiểu mũ người ta rao bán. Ông Mc Guire kêu réo lên từ xa:

– Hãy theo tôi, các bạn! Tôi biết quá, đó là những con kên kên! Chúng sẽ

cướp của các bạn như trong rừng rú, nếu các bạn không để ý.

Ông ta vẹt đám đông, kéo theo Shannon. Joseph theo ông bén gót, nhìn

nhận cô nàng dù bị mưa đẫm nước, tóc phủ xuống mặt, vẫn rạng rỡ với hai
má đỏ hồng vì bị kích thích và mưa giá.

– Bây giờ thì tôi đã ở trên đất Mỹ rồi, Joseph ạ! – nàng nói mà hình như

đang bềnh bồng trong cơn ngây ngất khinh khoái. – Tôi đã thành công rồi,
cuối cùng tôi đã thành công! Tôi đã đến bến bình an.

Joseph càu nhàu thay vì đáp lại, cô giữ thăng bằng trên vai chiếc vali

nặng bằng một con lừa chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.