BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 106

Những tên sát nhân biến đi thật nhanh. Liền có những năm sáu tên ăn xin

nhào tới bóc trần thi thể của ông Mc Guire như những con kên kên. Chúng
xé áo vét, lục lọi trong xác ông, Shannon và Joseph đứng nhìn họ, chết
điếng vì ghế tởm.

– Ôi, những cái thìa của tôi! – Shannon thét lên khi thấy những cái thìa

từ trong các túi bị xé rơi ra lạch cạch trên nền gạch lát đường, làm văng
nước lên.

Nàng vọt tới vũng bùn để thử giành lấy lại. Joseph vọt theo ngay vào

đám người hỗn tạp, đấm mấy cú vào bọn chúng. Những tên ăn cắp rành
nghề, nhanh tay hơn chàng gấp mấy! Trong nháy mắt, những cái thìa bằng
bạc biến mất, và đám người đầy chấy rận ấy chuồn đi nhanh như những con
chuột cống rút vào hang.

Joseph đứng lên, gắng gượng lấy cô tay áo chùi bùn trên mặt.
– Thôi, Shannon! Chúng ta đi thôi – vừa nói chàng vừa trao tay cho

nàng.

Nàng đứng chết lịm đi trong bùn, ngó chăm chăm Joseph, vì bị một cơn

sốc quá bất ngờ.

– Những cái thìa của tôi! Chúng đã cướp mất những cái thìa bạc của tôi!

Bây giờ tôi không còn có lấy một xu! Chúa đã phạt tôi đấy, Joseph à!

Chàng nắm tay nàng đỡ dậy và dìu đi trong khi chân tay nàng run lẩy

bẩy.

– Tại sao Chúa lại phạt cô, hở cô? – Joseph hỏi nàng với một giọng chiều

chuộng chưa từng thấy.

– Tôi... tôi... – nàng khóc ngất và càng bám vào chàng chặt hơn – Tôi đã

lấy cắp của mẹ tôi vào buổi sáng ngày đi trốn.

Thêm vào cảnh ghế rợn ấy, mưa càng tuôn đổ nhiều hơn. Đám đông xô

đẩy hai người đang bám víu vào nhau, xuýt bị ngựa đạp nhào.

Bản năng che chở vùng lên trong Joseph. Shannon thâu dụng chàng là để

được bảo vệ. Từ nay, đã đến lúc chàng phải bảo vệ nàng. Phải, nhưng làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.