BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 129

– Nếu dưới suối vàng, cha anh có gặp ông Mc Guire, thì ông hãy nói với

ông ta vui lòng trả lại cho tôi số nĩa bạc.

Joseph mỉm cười ngồi dậy, quấn mình chung quanh thân trên, thẹn thùng

về chuyện trần truồng của mình.

– Cô hãy tưởng tượng xem. Tôi, Joseph Donelly đang trên thảo đất của

mình. Ví dụ hỏi tôi trồng gì? Trồng lúa mạch? Trồng bắp trái? Trồng khoai
tây? Ôi, lạy Chúa không, không trông khoai lang! Có thể là trồng lúa mì.
Cô Shannon này, bây giờ tôi đang mơ nó đây. Những cánh đồng lúa mì
mênh mông, xa tít tắp đến tận chân trời!

– Một kế hoạch ngu ngốc của một tên móc than bùn – Shannon phản đối,

làm chàng cụt hứng. – Còn anh, anh tính sao?

– Cha tôi khuyên tôi mỗi ngày để dành ra một xu. Trừ khi không có một

xu để dành... Nhưng ở đất Mỹ này thì có thể được. Muốn có đất, ta phải
sắm một cái xe thồ và một con ngựa. Nếu chúng ta chung tiền tiết kiệm
lại...

– Không!
Lời từ chối thẳng thừng của Shannon làm Joseph khó chịu.
– Tôi thử cố gắng để chúng ta có đủ thì giờ thôi.

– Joseph cãi lại, giọng cay đắng.
Nàng quay nghiêng người lại, và nhờ ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm

kính vỡ, chàng bắt gặp được nụ cười mỉm thông cảm của nàng.

– Anh có ý định như thế là do tốt bụng thôi, Joseph ạ.– Nàng nói với một

vẻ dịu dàng – Nhưng chỉ trong phạm vi hẹp hòi của cái đầu óc sơ đẳng của
anh mà thôi. Đối với anh, mỗi ngày một xu là tiến bộ, còn đối với tôi, tôi sẽ
đi đường tắt.

Joseph cười cay đắng:
– Cô là thứ con gái tinh nghịch, quá được nuông chiều! Cô nghĩ là ông

thần may mắn sẽ đến ngồi lên gối cô chắc?

– Tôi tin như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.