BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 134

Bà ném đồ đan xuống đất, rút chiếc khăn tay viền đăng– ten ra lau nước

mắt. Ông Daniel nhìn bà, lòng tê tái.

Giờ đã điểm để ông thú nhận sự thật. Ông dịu dàng nói:

– Con nó ở bên Mỹ, Nora à.
Bà Nora sửng sốt, ngước mắt lên từ chiếc khăn tay.
– Sao? Ông nói cái gì?

Ông Christie rời khỏi ghế bành, đi thẳng tới chiếc đàn dương cầm, mở

nắp ra, rút một gói thư đưa cho bà.

– Ông giấu tôi chi thế? – bà càu nhàu với giọng tỏ ra mình bị xúc phạm,

trong khi quan sát con dấu nhà bưu điện.

– Tôi đã làm theo yêu cầu của Shannon. Bà đọc đi. (Ông thấy tay bà run

run khi bà mở lá thư đầu và bắt đầu đọc. Một đợt sóng yêu thương pha lẫn
niềm trắc ẩn và cảm thông đã tràn ngập lòng ông)... Mặc dầu những bức
thư ấy không đem đến chút an ủi nào cho bà – ông lẩm bẩm.

*

Bên ngoài, giữa đêm đen, những bóng người xê dịch âm thầm trong sân,

những tiếng động thật khẽ của những bóng người ấy khéo léo hòa lẫn với
đêm tối, những tiếng thì thầm trong cổ họng, những tiếng thở của những
người mà máu đang đập mạnh trong huyết quản.

Chuồng ngựa được mở ra kêu cọt kẹt và người coi ngựa xuất hiện. Một

bàn tay mang găng chụp giẻ bịt miệng hắn, và một thanh sắt ngắn đập
xuống đầu hắn. Hắn ngã xuống đất bất tỉnh.

Trong nháy mắt, hai mươi cái đuốc từ hàng rào ló lên và ném bay về phía

lâu đài. Mặt của những người cầm đuốc giấu kín dưới áo choàng, có mũ
chụp hở hai mắt. Chúng hướng về phía người chỉ huy để nghe hiệu lệnh.

Sau khi đã cho các chỉ thị, ông ta hô lên mật mã:
"Đại úy Moonlight".

Đám người tản ra để bao vây tòa nhà.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.