BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 145

lót.

– Hôm nay là ngày phát lương hả, Joseph? – Cô ta hỏi.

Joseph chăm chăm nhìn cô, bị chinh phục.
Shannon chụp lấy cánh tay anh, lôi qua khỏi hành lang, kéo vào phòng

trọ của hai người.

– Cái gì hớp hồn anh thế, anh bạn? – Nàng quát tháo, hai tay chống nạnh,

cặp mắt xanh phớt tím long lên như nảy lửa – Thế, mẹ anh không bao giờ
dạy anh đề phòng mưu mẹo của bọn đàn bà hư thân mất nết sao?

Joseph nhún vai:
– Tôi đâu có biết mẹ tôi là ai? Mẹ tôi chết khi tôi mới sinh ra!
Shannon sững sờ trong giây lát, nàng nói tiếp:

– Ồ... nếu mẹ còn sống, chắc bà đã nhắc nhở anh tránh xa những con

người bại hoại, giống bọn người ở ngoài tiền sảnh.

– Nhưng cô gái ấy vén quần lót cho tôi xem! Một người đàn ông muốn

chống lại cái tình huống ấy thì phải làm gì, cô hãy bày cho tôi đi!

– Là một con người đúng nghĩa, phải quay đầu đi.

– Một con người đúng nghĩa, có phải giống như cái anh chàng mà cô đã

hứa hôn, phải không?

– Stephen đâu có phải là ngu đần! Đó là một người hào hoa phong nhã!

Nếu là anh ta thì ảnh đã quay mặt đi và tránh khỏi cơn cám dỗ.

– Thế hả? Cho phép tôi nói với cô cái này nhé, cô Shannon Christie! Nếu

một người đàn bà nào đó muốn cho tôi xem cái quần lót của bà ta, thì tôi
xem. Tôi nghĩ, cái đó có hại cho ai đâu. Ít ra, đó là một cô gái lịch sự, cô ta,
chứ không phải là một cô gái làm bộ làm tịch giống như cô, nổi cơn thịnh
nộ khi nghĩ là ai đó có thể nhìn thấy thịt da cô lúc cô thay đồ.

– Tôi đã bắt quả tang anh nhìn trộm tôi khi tôi thay đồ. Anh đừng có

tưởng rằng tôi không biết anh là kẻ đồi bại!

– Một kẻ đồi bại? Nó có nghĩa thế nào? Shannon lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.