BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 228

Cơn thịnh nộ của Joseph dâng lên như sóng cồn. Tên này tự cho là bạn

của mình, rồi lợi dụng khi mình không có mặt, mà đánh vợ mình!

Tuy còn qua mới mẻ, nhưng Joseph cũng coi Shannon như là vợ của

chàng. Một ý nghĩ ngu đần!... Dù sao, cũng phải nghĩ đến chuyện này về
sau, khi nào thuận tiện.

Để cho bọn bộ hạ trấn lột, ông Kelly đến bên giường, vơ vét đống tiền

đồng, tiền giấy.

– Ôi, xin ông hãy thương xót! – Shannon năn nỉ van xin – Ông đừng lấy

mất tiền bạc của chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng làm tất cả những gì ông
muốn... nhưng xin đừng tịch thu tiền của dành dụm của chúng tôi! Chúng
tôi đã phải làm việc cực nhọc như những con vật để có được từng xu, và...

– Không có một xu nào trong đó mà chúng bay có được, nếu không nhờ

tao – Ông Kelly nói. Ông ta ra cửa, và thét lên ở hành lang – Molly Kay!
Hãy đến đây một phút, người đẹp!

Bà Molly xuất hiện ngay lập tức.
– Mấy đứa này bị trục xuất – Ông Boss nói – Dù chúng nó muốn ngủ

một đêm dưới mái nhà mụ, cũng không được, ta sẽ đóng cửa cái nhà thổ
đó, hiểu chưa?

Bà Molly nhìn Shannon mà lòng buồn thấm thía. Rồi bà quay sang

Joseph lắc đầu.

– Vâng, thưa ông Mike! – bà quay sang Joseph và Shannon bà lẩm bẩm

– Dì nẫu cả ruột các cháu ạ!

Tuân lệnh ông chủ, bọn lâu la lôi cổ hai cô cậu xuống thang lầu và tống

cổ ra khỏi nhà. Cả hai té ngồi xuống vỉa hè.

Nổi xung thiên, Joseph đứng dậy, nghiến răng, co hai bàn tay lại. Gordon

và bọn người đi theo, vỗ vào lưng chàng.

Mặt đối mặt nhau, ông Kelly nói:
– Đời mày tàn rồi, thằng khốn ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.