BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 229

Joseph dằn lòng để không nhổ vào mặt hắn ta. Làm rắc rối thêm tình

trạng này, ích gì.

– Mày sẽ không còn tìm được việc làm ở Boston, mày không bao giờ

được đánh đấm, dù chỉ nhích ngón tay út lên cũng không được! – Ông ta
nói thêm – Thiệt là tai hại, chẳng cần phải nói nữa, nhưng tao đã đề phòng
từ khi mày bước xuống khỏi tàu.

Joseph vẫn luôn luôn cựa quậy. Tuy nhiên, lời nói của ông Kelly đã làm

cho chàng muốn nghe.

– Ông đã đề phòng? Đề phòng cái gì?
– Cô gái kia – Ông ta lắc đầu và chỉ ngay Shannon còn nằm dài nơi vỉa

hè, nước mắt đầm đìa, tuy vậy vẻ mặt vẫn còn cao ngạo như bao giờ – Cô
ta là người Tin Lành, nhìn đôi mắt thì biết. Cái hạng người đó và chúng ta
không thể hòa lẫn vào nhau được, ông bạn trẻ ạ. Chính vì sự chuyên chế
của bọn chúng mà chúng ta đã phải trốn chạy.

Gordon giải tỏa cho Joseph và xô chàng ngã xuống đất, gần bên

Shannon. Sau đó, Kelly và bọn hộ vệ quay gót bỏ đi không một lần ngó lại.
Chàng ngó theo chúng, mang đi cái nghề đấu quyền Anh của chàng, cái
nghề đầy danh vọng song ngắn tuổi thọ, mang theo cả mơ mộng trở thành
vĩ nhân và cả nguồn hy vọng về tương lai của chàng. Vô cùng ganh ghét,
chàng muốn đưa nắm tay lên trời... Để được gì? Cái gì đã qua, cho qua.

Và tất cả đã qua đi.
Liếc nhìn Shannon, chàng thấy nàng thổn thức, hai bàn tay che mặt.

– Này, người bạn trẻ, đừng khóc nữa, anh xin em! Lòng anh như thế này

cũng đã khá nặng rồi!

– Chúng nó lấy tất cả của chúng ta! Tất cả tiền bạc mà chúng ta đã đổ mồ

hôi sôi nước mắt mới kiếm được! Bây giờ chúng ta còn nghèo hơn cả ngày
mới tới. Chúng ta chẳng còn gì trên cõi đời này nữa!

Joseph ôm nàng vào lòng và bắt đầu vỗ về đứa bé trong nàng và cả trong

chàng nữa. Trong đời chàng chưa bao giờ chàng tuyệt vọng đến thế này.
Nhưng vì Shannon, chàng phải to ra can đảm – Em còn có mái tóc hung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.