BÊN VỈA HÈ - Trang 31

_ Con trai ăn nhiều như vậy đó ! Còn con gái như mầy ăn như mèo liếm,
chả bằng một chút ăn ráng của tao nữa.
Sau khi ăn xong, hai đứa uống thêm một ly sinh tố, no cành cả bụng. Nô
bảo Rớt đứng đợi một chút, nó rảo quanh những người đang ăn uống cạnh
đó, chỉ một thoáng hết veo chồng báo còn lại trong tay. Đến chỗ Rớt đứng
đợi, Nô bảo:
_ Mầy về đâu ?
Rớt không biết phải đi về đâu, nó ngần ngừ ngó thằng Nô:
_ Tao không biết đi đâu nữa !!
Nô thấy thương con nhỏ quá ! Nó chợt nhớ đến chỗ trú ngụ hằng ngày của
nó, cái quán phở của bác Hai. Nói là một cái quán cho có vẻ, nhung thực ra
nó chỉ có một cái mái che bằng những miếng tôn cũ cạnh một vách thành.
Chiếc xe phở bác Hai để đây bán cho những thực khách đi chơi khuya.
Mùa mưa bác thường nghỉ sớm, còn mùa nắng tương đối dễ thở hơn. Cạnh
quán phở có thêm một cái chái nhỏ, nơi đây bác và mấy đứa con nheo nhóc
của bác ở, còn quán phở để Nô ngủ và giữ quán dùm luôn.
Dẫn Rớt đi đến chỗ trú ngụ của mình. Chiếc quán của bác Hai ngọn đèn
“măn-xông” hãy còn sáng. Hai đứa bước vào, Nô nhìn ba cái bàn kê vào
nhau trụi lủi. Nó hỏi :
_ Chiều giờ bán được không bác Hai ?
Người đàn ông gầy đét như con mắm trong chiếc áo nhà binh rộng thùng
thình lem luốc những mỡ, được Nô gọi là bác Hai, đang thái những thớ thịt
đỏ hỏn, ngước lên :
_ Hôm nay bán về sớm vậy mậy ?
_ Mấy hôm nay tui hỏng hiểu sao bán đắt quá trời !
Bác Hai cười khì khì :
_ Tao từ chiều giờ bán chưa hết được thùng nước lèo.
Bác Hai bỗng chú ý con nhỏ đen, nãy giờ đứng sau lưng thằng Nô, bác hỏi
:
_ Con nhỏ nào vậy mậy ?
_ Dạ ! Nó định xin bác ở đây ! Tội nghiệp con nhỏ không nhà không cửa gì
ráo đó bác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.