BÊN VỈA HÈ - Trang 30

tao, đầu tiên ở đây, mấy thằng bán báo cứ ăn hiếp hoài. Sau tức quá tao
quýnh lại, bây giờ đứa nào cũng ngán hết; tụi nó kêu tao là “ dế ốc tiêu ”.
_ Sao tụi nó kêu mầy là “ Dế ốc tiêu ” ?
_ Dế ốc tiêu nhỏ xíu hà, mà đá chì lắm !
Nghe thằng Nô nói, Rớt cười:
_ Hèn chi hồ nãy tao thấy tụi nó có vẻ ngán mầy lắm !
Ngọn đèn ống trên đường bựt sáng, khoảng trắng mênh mông phủ trọn vỉa
hè. Một vài người ăn xin cạnh đó tản mát bỏ đi. Rớt nói với Nô:
_ Tối rồi, sao mầy chưa về ?
Gương mặt Nô thật buồn, buông thỏng:
_ Tao bỏ nhà đi lâu rồi !...
Một lúc lâu Nô nói tiếp:
_ Trưa giờ, tao chưa có miếng nào trong bụng hết ! Không hiểu sao mấy
hôm rày, tao bán đắt ghê ! Mọi bữa giờ phút nầy, tao còn phải chạy ngược
chạy xuôi mời người ta mua mà mình phát ngán ! Cầm chồng báo kè kè
nặng thấu trời, chứ đâu còn ít ỏi như hôm nay. Sẵn đây mầy đi ăn chung với
tao cho vui. Đứng lên đi với tao đi !
Nó dẫn con Rớt đi xuôi về ngã sáu. Nơi đây có cái bùng binh đúc tượng
một ông nhỏ cỡi ngựa khì lửa đỏ lói. Chung quanh vỉa hè người ta bán hàng
thật khuya : cơm bình dân có, cơm tàu cơm tây có và đủ thứ món giải khát.
Thằng Nô lựa một quán cơm nhỏ dẫn Rớt vào. Quán vừa túi tiền với những
người lao động, nên người ta ăn ở đây thật đông, nhất là mấy bác phu xe và
một vài đứa nhỏ bằng hai đứa, vừa ăn vừa nói chuyện thật ồn ào. Một vài
người đã ăn xong, ngồi rỗi rảnh uống nước đọc báo.
Ngồi trên chiếc ghế đẩu lỏng lẻo không quen, nên mấy lần Rớt phải nhổm
lên tưởng như muốn té lăn quay ra đất. Nhưng Rớt vẫn thấy thích thú, vì
lần đầu Rớt được ngồi ăn riêng rẽ như vậy.
Hồi chiều ăn mấy miếng bánh mì, Rớt thấy hãy còn no no, ăn rất ít. Nô
nhai ngồm ngoàm hỏi :
_ Trưa giờ mầy ăn gì chưa mà làm yếu quá vậy?
_ Bánh mì ! Chớ bộ mầy đói lắm hả ?
Nghe Rớt nói, Nô cười văng cả cơm ra bàn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.