BẾN XE - Trang 103

Nói đến đây, Liễu Địch đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt cô sáng lấp lánh:

"Mặc dù vậy, cháu vẫn khao khát được ở bên thầy. Cháu thật sự mong
muốn điều đó."

Giáo sư Tô ngẩn người lắng nghe. Ông trầm tư suy nghĩ điều gì đó,

phảng phất muốn thông qua lời nói của Liễu Địch, kiểm chứng suy đoán
trong lòng mình. Sau đó, giáo sư Tô lặng lẽ thở dài. Kể từ lúc rời khỏi văn
phòng của thầy Chương, ông thở dài không biết bao nhiêu lần.

Giáo sư Tô đột nhiên nắm tay Liễu Địch, cất giọng khẩn thiết: "Liễu

Địch, cháu hãy ở bên cạnh thầy Chương nhiều hơn. Sau khi cháu đi đại học,
thầy Chương sẽ cô độc biết bao. Ngày tháng cháu ở bên thầy không còn
nhiều nữa rồi."

Ngữ khí của giáo sư Tô vừa chân thành vừa bi ai, Liễu Địch cũng bị ảnh

hưởng. Cô hít một hơi sâu, để đè nén nỗi xót xa trong lòng. Sau đó, cô
nghẹn ngào thốt ra hai từ: "Vâng ạ."

Xe buýt tới nơi, Liễu Địch đỡ giáo sư Tô lên xe. Trước khi ô tô chuyển

bánh, giáo sư Tô đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa xe, chân thành nói với Liễu
Địch: "Liễu Địch, khi nào đến Bắc Đại, cháu nhất định phải đi tìm tôi trước.
Nhà tôi ở Trúc Ngâm Cư thuộc Kính Xuân Viện. Nếu cháu không đến, tôi
sẽ giận đó."

Đây đâu phải là lời tạm biệt của người thầy, mà rõ ràng là lời dặn dò của

bậc trưởng bối với hậu bối, của người cha hiền từ đối với con gái. Khóe mắt
Liễu Địch ngân ngấn nước. Cô lặng lẽ dõi theo chiếc xe buýt cho đến khi nó
biến mất ở đầu đường.

Không hiểu tại sao, bên tai Liễu Địch vang vọng thanh âm bi thương và

khẩn thiết của giáo sư Tô: "Liễu Địch, cháu hãy ở bên cạnh thầy Chương
nhiều hơn. Sau khi cháu đi đại học, thầy Chương sẽ cô độc biết bao. Ngày
tháng cháu ở bên thầy không còn nhiều nữa rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.