Câu nói rất bình thản, nhưng ẩn chứa thâm tình quyến luyến và sự bất
lực. Liễu Địch vừa cảm động vừa chua xót trong lòng. Tâm trạng tủi thân
và không vui của ngày hôm qua, chỉ vì câu nói này hoàn toàn tan biến. Cô
muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng tắc nghẹn, không thể thốt ra lời.
Tưới nước cho cây xong, thầy Chương theo thói quen chỉ tay vào chiếc
ghế đối diện, Liễu Địch ngồi xuống ghế. Trên bàn có hai cốc trà khói bốc
nghi ngút. Không biết từ khi nào, thầy Chương bắt đầu có thói quen pha hai
cốc trà. Liễu Địch cầm một cốc trà, mùi hương có vị đắng xộc vào mũi cô.
Cô không uống trà, mà quan sát một lượt căn phòng nhỏ đã gắn bó với cô
suốt ba năm qua. Bàn làm việc, ghế ngồi, bình giữ nhiệt, cốc trà, lọ mực đỏ,
tập vở làm văn, hoa nhài...Toàn là những vật bình thường như không thể
bình thường hơn, nhưng hôm nay chúng cũng nhuốm màu ly biệt. Bây giờ
Liễu Địch mới hiểu vì sao những lúc rời xa quê hương, một cái cây ngọn cỏ
đều gợi lên nỗi nhớ nhà. Mỗi đồ vật trong căn phòng này, đều chứa đựng
quá nhiều kỷ niệm, đều tích tụ quá nhiều tình ý.
Liễu Địch lại đưa mắt về phía thầy Chương. Mặc dù sắp chia tay nhưng
thầy vẫn bình tĩnh và lãnh đạm như thường lệ. Trên gương mặt thầy ẩn hiện
nét trầm tư. Thầy yên lặng ngồi ở đó, lông mày hơi nhíu lại. Có mấy lần,
khóe miệng thầy động đậy, dường như muốn nói chuyện nhưng cuối cùng
thầy lại không thốt ra lời.
Hai thầy trò ngồi im lặng trong văn phòng, trầm mặc cảm nhận tiếng tim
đập của đối phương, lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của ly biệt chậm rãi
tiến lại gần.
Đúng năm giờ, Liễu Địch dắt tay thầy Chương đi ra trạm xe buýt nhỏ.
Cây dương liễu vẫn rủ cành lá đung đưa trong gió. Hoa đinh hương đã
úa tàn từ lâu, chỉ còn lại những chiếc lá hình tim màu xanh lục. Biển báo
đứng cô độc ở đó, đón hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe khác. Ánh