BẾN XE - Trang 119

Đôi tay thầy Chương run run. Sau đó, hai bàn tay thô ráp của thầy bắt

đầu sờ lần từng chút một trên gương mặt Liễu Địch. Thầy vuốt mái tóc dài
óng mượt của Liễu Địch, vuốt ve bờ trán rộng, cặp lông mày thanh tú, đôi
mắt trong như hồ nước mùa thu, sống mũi thẳng xinh xinh, bờ môi chúm
chím, làn da trơn láng, cái cằm thanh mảnh động lòng người...Thầy vuốt ve
rất tỉ mỉ, như muốn dùng cả trái tim nắm bắt từng đặc trưng nhỏ bé nhất,
cảm nhận đường nét thầy không nhìn thấy.

Liễu Địch đứng yên lặng, để mặc thầy khám phá gương mặt cô. Trong

lòng cô dội lên một tâm tình cảm động khó diễn tả. Sau đó, cô cảm thấy đôi
bàn tay thầy Chương trượt xuống dưới, đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô.

"Mọi người đều nói, em là một cô bé xinh đẹp." Thầy Chương nói khẽ,

ngữ khí dịu dàng vô cùng.

Trong lòng Liễu Địch thoảng qua một cơn gió nhu tình. "Không!" Cô

nói: "Bọn họ khoa trương đấy, em chỉ là một con vịt con xấu xí mà thôi."

Thầy Chương lắc đầu: "Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em

là một thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng
đẹp nhất."

"Thầy Chương!" Liễu Địch cảm động đến mức sống mũi cay cay, cổ

họng tắc nghẹn. Viền mắt cô ươn ướt, gương mặt thầy nhòe đi.

Thầy Chương tiếp tục nói khẽ, ngữ điệu bình thản của thầy hàm chứa

một tình cảm mãnh liệt không thể đè nén: "Tôi thật sự hy vọng...lúc
này...đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng
được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi."

Đôi bàn tay thầy đặt trên vai Liễu Địch đột nhiên run rẩy. Thầy nắm chặt

bờ vai Liễu Địch, hơi thở của thầy dồn dập, lồng ngực thầy phập phồng.
Sau đó, thầy bất thình lình kéo Liễu Địch vào lòng, để đầu cô đè vào vai
thầy, đôi cánh tay mạnh mẽ của thầy ôm chặt người cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.