BẾN XE - Trang 15

Liễu Địch ngước nhìn gương mặt vô cảm của thầy bằng ánh mắt nghi

hoặc, cô muốn tìm ra nguyên nhân của sự trầm mặc đó. Đầu óc cô vụt qua
một ý nghĩ. Liễu Địch giật mình bởi ý nghĩ này, cuốn sách ngữ văn trong
tay cô rơi bộp xuống đất. Cô so vai, phảng phất nỗ lực gạt bỏ ý nghĩ đó,
nhưng nó ngày càng trở nên rõ ràng trong đầu óc cô. Thầy không mang giáo
án, thầy dò dẫm đi từng bước lên bục giảng, thầy luôn gọi "thuộc lòng" là
"đọc", thầy đeo cặp kính đen...

Trời ạ! Liễu Địch đột nhiên cảm thấy ý nghĩ này vừa chân thực vừa đáng

sợ. Đầu óc cô ù ù, cô ra sức lắc đầu, tựa hồ chỉ làm vậy mới có thể gạt bỏ
suy nghĩ điên rồ đó. Cuối cùng, cô lại ngước nhìn gương mặt thầy. Thầy
dường như không phải đối diện với vô số gương mặt sống sờ sờ mà đối
diện với sa mạc mênh mông, thậm chí là đêm tối vô bờ bến.

Tiếng ồn ào trong lớp học dần tan biến. Các bạn học nhanh chóng phát

hiện, bất kể họ chỉ trích thế nào, cũng không thể chọc giận người thầy đang
đứng trên bục giảng. Đến khi phòng học không còn một tiếng động, thầy
Chương mới từ tốn mở miệng:

"Các em, tôi không nói sai, tôi đúng là đang "đọc". Bởi vì, tôi chỉ có thể

"đọc" những cuốn sách đã in sâu trong đầu óc tôi."

Cả lớp ngẩn ngơ. Liễu Địch là người đầu tiên có phản ứng. Trong đầu cô

vang lên một câu nói, thầy "đọc" bằng ngữ điệu đau đớn: "Hai mắt ông đã
bị mù. Đúng vậy, Ái Đức Hoa tiên sinh đã hoàn toàn trở thành người mù..."

Liễu Địch không thể kiềm chế tiếng kêu khe khẽ: "Trời ơi!"

"Thực ra..." Thầy Chương nói tiếp: "Môn văn ở cấp ba không cần thiết

phải đọc mẫu. Cứ đọc ra rả theo sách, đến bản thân tôi cũng cảm thấy tẻ
nhạt vô vị. Ngữ văn là bồi dưỡng học sinh có cảm giác với ngôn ngữ và văn
tự. Nến biến nó trở thành tiết mổ xẻ nội dung và giáo dục tư tưởng, chi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.