BẾN XE - Trang 16

bằng ở bên dưới lén lút xem tiểu thuyết còn hơn. Vì vậy từ nay về sau, tôi
sẽ không đọc mẫu. Có điều..."

Ngữ khí của thầy trở nên nặng nề: "Hôm nay, tôi phải đọc mẫu, tôi buộc

phải làm vậy, dù có thể bị các em hiểu nhầm là kẻ ngông cuồng. Hy vọng
các em hiểu lời tôi nói." Ngừng một lát, thầy bổ sung thêm một câu: "Đúng
rồi, từ nay về sau, trong tiết ngữ văn của tôi, các em có thể tự động đứng lên
phát biểu, không cần giơ tay."

Không cần giải thích thêm điều gì, người ngu xuẩn nhất cũng hiểu ra

hàm ý của câu cuối cùng. Nếu là hoàn cảnh bình thường, câu nói đó chắc
chắn sẽ nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng bây giờ, các bạn học cúi
đầu hổ thẹn, không dám nhìn gương mặt nhợt nhạt của thầy Chương. Liễu
Địch chống tay lên trán, một nỗi đau đớn cô chưa từng trải nghiệm dội lên
trong lòng. Cô không cảm thấy hổ thẹn, mà ngược lại cô chỉ muốn khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.