BẾN XE - Trang 186

Liễu Địch lặng lẽ rút ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Khiên Khiên:

"Em xem, người cứu em có phải là người này không?"

Khiên Khiên sững sờ. Cô quan sát kỹ lưỡng, sau đó cô bất chợt giật tấm

ảnh úp vào ngực. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, gương mặt đầy vẻ xúc động và
vui mừng: "Đúng là anh ấy! Đúng là anh ấy! Đôi mắt đó, đôi mắt
đó...không sai, chính là anh ấy! Người khác không thể có đôi mắt như vậy."

Khiên Khiên đột nhiên túm tay Liễu Địch, cất giọng phấn khích: "Mau

nói cho em biết, anh ấy là ai? Anh ấy đang ở đâu? Em xin chị, chị hãy nói
cho em biết. Em muốn gặp anh ấy, em nhất định phải gặp anh ấy!"

Nhìn khuôn mặt vui mừng của Khiên Khiên, trong lòng Liễu Địch

không rõ có mùi vị gì. Thầy Chương, thầy đúng là người kiêu ngạo và
lương thiện biết bao. Đến phút cuối cùng, thầy cũng không nỡ khiến học trò
đã từng tàn nhẫn chà đạp thầy cắn rứt lương tâm.

Thấy Liễu Địch im lặng, Khiên Khiên bỗng nhiên hoảng sợ. Cô kéo tay

Liễu Địch, nói khẩn cầu: "Em biết chị hận em! Chị đánh em mắng em cũng
được. Nhưng xin chị hãy nói tên người đó cho em biết, để em gặp anh ấy.
Anh ấy...là ân nhân cứu mạng của em."

"Em đã từng gặp, nhưng bây giờ em vĩnh viễn không thể nhìn thấy

người đó." Liễu Địch nhìn Khiên Khiên bằng ánh mắt lạnh nhạt pha lẫn bi
ai: "Người ấy chính là thầy Chương, người thầy em từng nhục mạ và xúc
phạm. Thầy đã bị mất đi đôi mắt trong vụ hỏa hoạn đó."

Nói xong, Liễu Địch nhẹ nhàng quay người bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.