BẾN XE
BẾN XE
Thương Thái Vi
Thương Thái Vi
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 18
Chương 18
Chạng vạng tối, Liễu Địch lại đến trạm xe buýt nhỏ quen thuộc.
Cây dương liễu cao lớn đã bắt đầu rụng lá, trên cành cây mềm mại là
một màu vàng rực rỡ. Cây đinh hương rụng sạch lá từ lâu, cành cây khẳng
khiu lay động trong gió thu, phảng phất đang mơ một giấc mộng của mùa
xuân. Tấm biển sắt vẫn cô độc đứng ở đó, đón hết chuyến xe buýt này đến
chuyến xe buýt khác. Tất cả vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra,
không có vụ tai nạn giao thông, không có máu chảy,không có linh hồn rời
khỏi trần gian…
Liễu Địch ngồi bên cạnh bồn hoa, đờ đẫn nhìn lá rơi quanh bệ xi măng.
Lá rơi bị gió cuốn lên cao, phát tiếng kêu vi vu. Đó không phải là ngọn gió,
mà là thầy Chương. Thầy đang đạp trên lá rơi, lắng nghe âm thanh của mùa
thu. Liễu Địch phảng phất nghe thấy thanh âm trầm ấm quan thuộc: “ Lá
thơm, nhưng mỗi phiến lá rụng đều có mùi của mặt trời!”
“ Thầy Chương!” Liễu Địch kêu lên một tiếng. Nhưng không ai trả lời
cô, thầy Chương không thể trả lời, vĩnh viễn không thể trả lời cô. Chỉ có gió
thu đang nghẹn ngào, lá rơi đang thở dài. Sau đó là một sư tĩnh lặng chết
chóc.
Trước đây, khi Liễu Địch và thầy Chương ở nơi này đợi xe buýt,cô và
thầy cũng thường trầm mặc không lên tiếng, nhưng vẫn luôn cảm thấy tâm
linh của cả hai giao lưu bằng ngôn ngữ chân thành nhất. Còn bây giờ, thầy
Chương đã đi một thế giới khác, để lại cô lẻ loi một mình ở bến xe. Cô có
thể giao lưu với ai?