BẾN XE - Trang 40

"Nhưng..." Liễu Địch nhìn quyển vở trên bàn: "Bài văn của em..."

"Không điểm."

Liễu Địch ngây người mất vài giây. Cô nhìn thầy Chương chăm chú,

muốn nói điều gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào. Sau đó, nước mắt
trào ra khóe mi, làm mờ tầm nhìn của cô. Cô cầm bút viết số không lên
quyển vở. Do dùng sức quá mạnh, đầu bút chọc thủng trang giấy trắng.

"Tôi không thể làm trái nguyên tắc của mình." Thầy Chương nói rành

rọt từng từ một: "Nhưng tôi có thể cho em biết, tôi không hối hận nghe bài
văn này, cũng không hối hận kể câu chuyện cuộc đời tôi với em."

Nước mắt chảy giàn giụa trên gò má Liễu Địch. Nó hoàn toàn xối đi giọt

lệ thất vọng và tủi thân trước đó, đôi mắt Liễu Địch trở nên sáng lấp lánh.
Thầy Chương trầm mặc, chủ động giơ tay về phía Liễu Địch. Liễu Địch
rùng mình, sau đó nhẹ nhàng cầm tay thầy. Hai thầy trò sánh vai đi khỏi dãy
nhà phía bắc, tới khu phòng học ở phía nam như thường lệ.

Trời đột nhiên nổi trận gió lớn, cơn gió hy hữu của mùa hè. Cả sân chơi

lập tức trở thành thế giới cát bay mù mịt. Bóng lưng của Liễu Địch và thầy
Chương, dần trở nên mơ hồ trong gió cát. Một giọng hát trong trẻo không
biết từ ô cửa nào đó vang vọng khắp không gian:

"Anh hãy đưa tay,

Để em nắm lấy

Đi qua sa mạc hoang vắng,

Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.