BẾN XE - Trang 38

này. Thầy Chương cuối cùng đưa cốc trà lên miệng, uống một ngụm. Nước
trà đã nguội, có lẽ sẽ càng đắng hơn.

Đặt cốc trà xuống bàn, thầy Chương không dừng câu chuyện như mong

đợi của Liễu Địch, thầy tiếp tục cất giọng trầm thấp và bình tĩnh:

"Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ ánh lửa đêm đó. Ánh lửa sáng rực,

sáng rực, sáng rực chưa từng thấy...Tôi luôn nghĩ, bố mẹ tôi lên thiên đường
trong ngọn lửa rực cháy đó, họ nhất định sẽ rất vui vẻ. Tôi thật sự muốn đi
cùng họ lên thiên đường, để cảm nhận những điều đẹp đẽ và vui vẻ. Nhưng
tôi không có cơ hội...cảnh tượng cuối cùng đập vào mắt tôi, là bức tường đổ
ụp xuống người tôi trong ánh lửa. Sau đó...khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là
một màu đen tối, đen tối vĩnh viễn."

Cuối cùng, thầy Chương cũng kết thúc câu chuyện. Sắc mặt thầy vẫn

không một chút xao động. Liễu Địch chống một tay lên trán, trong lòng cô
tràn ngập một nỗi đau không tả nổi. Lời trần thuật như nước chết của thầy
Chương có một sức mạnh vô hình to lớn, bóp nát lục phủ ngũ tạng của cô,
khiến toàn bộ sợi dây thần kinh của cô chấn động. Liễu Địch không chảy
nước mắt, cô không khóc nổi, cô chỉ cảm thấy trái tim cô đang từ từ rỉ máu.

"Thế nào? Nghe xong câu chuyện của tôi, em có cảm nghĩ gì?" Thanh

âm của thầy Chương bình thản và tự nhiên, tựa hồ thầy vừa phân tích một
cuốn tiểu thuyết với học sinh, bây giờ thầy hỏi cảm nhận của mọi người.

"Đau khổ!" Liễu Địch khó nhọc thốt ra hai từ.

"Em nói gì?" Thầy Chương đứng dậy. Thân thể thầy run rẩy, tựa hồ bị

một cơn chấn động bất thình lình.

"Đau khổ!" Liễu Địch lặp lại một lần. Ngoài từ này, cô không biết diễn

tả như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.