BẾN XE - Trang 44

như được bộc phát. Cuối cùng cô cũng lĩnh ngộ, người sống cô độc đến
mức nào, từ nơi sâu thẳm trong nội tâm cũng đều có khát vọng giao tiếp với
người khác, được mọi người biết đến. Khi hiểu ra đạo lý này, Liễu Địch
càng nhận thức sâu sắc, thầy Chương phải có dũng khí và nghị lực to lớn ra
sao mới tự nguyện lựa chọn cách sống cô độc.

Buổi liên hoan kéo dài đến tận hai giờ chiều mới kết thúc. Các bạn học

vẫn chưa thỏa mãn, lớp trưởng đột nhiên hét lớn: "Karaoke! Ai muốn đi
KTV?"

Lập tức có người cất giọng khe khẽ: "Học sinh cấp ba không được phép

đi KTV." Người vừa lên tiếng chính là Liễu Địch.

"Sợ đếch gì?" Lớp trưởng bất chợt nói bậy một câu: "Chúng ta nín nhịn

ba năm rồi, chỉ một ngày hôm nay, còn kiêng kị gì chứ? Hơn nữa, KTV đâu
phải là nơi bẩn thỉu nhơ nhớp. Chúng ta chỉ đến đó tụ tập liên hoan mà thôi.
Ai muốn đi cùng tớ? Xảy ra chuyện, tớ sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."

Ngay lập tức có hơn hai mươi người đứng về phía lớp trưởng. Liễu Địch

đưa mắt quan sát, phần lớn đều là những bạn có thành tích không tồi. Các
bạn đó có lẽ càng cảm thấy bị gò ép, càng cần phát tiết hơn những người
khác.

"Liễu Địch, cậu có đi không?" Lớp trưởng hỏi cô.

"Tớ..." Liễu Địch ngập ngừng nhìn về ô cửa sổ nhỏ ở tầng bốn tòa nhà

phía bắc.

"Thầy Chương phải không?" Lớp trưởng đọc ra tâm tư của cô, cậu ta nói

một câu giải quyết mọi vướng mắc: "Bây giờ mới là hai giờ chiều. Năm giờ
chắc chắn chúng ta quay về rồi, không làm nhỡ việc của cậu."

"Nhưng..." Liễu Địch vẫn không yên tâm. Tuyết rơi dày đặc, làm cô

nhìn không rõ ô cửa sổ nhỏ đó. Trông nó rất nhỏ bé và cô độc trong hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.