BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 101

vi giảm béo mà làm gì! Bây giờ trông cô gió thổi cái là bay, bảo chú Đức
xuống dưới kia làm sao ăn nói với ông chủ...”

“Stop! Cháu ăn hết đống sủi cảo này là được chứ gì!” Tôi thổi nguội

một miếng sủi cảo, nhét vào cái miệng nói không ngừng nghỉ nãy giờ.

Chú Đức vừa nhai sủi cảo vừa cười khà khà.

Ăn no rồi nằm kểnh ra giường, tôi nghiền ngẫm lại từng lời của

Trịnh Sở Diệu.

Hắn bảo hắn ghét mắt, mũi, miệng, đầu tóc, trang phục, lời ăn tiếng

nói, hành vi cử chỉ... tất tần tật mọi thứ thuộc về tôi.

Ngoài gia thế là cái tôi không thể thay đổi được ra, những thứ khác

lại chẳng dễ quá, hạng thiếu gia nhà giàu như Trịnh Sở Diệu chẳng phải luôn
thích kiểu hoa đồng nội giản dị tự nhiên như Vu Ương Ương đó sao?

Tôi nhìn vào cô nàng với khuôn mặt trang điểm tuyệt đẹp trong

gương, diêm dúa chẳng khác gì hồ ly tinh...

Nghĩ kỹ lại thì, Trịnh Sở Diệu trừ những khi tham dự tiệc tùng là

đóng bộ chỉn chu ra, thông thường đều chỉ diện áo thun một màu hoặc sơ mi
kiểu dáng đơn giản, kết hợp với đồng hồ sáng màu, theo phong cách thoải
mái năng động.

Còn tôi chải chuốt xinh đẹp điệu đà, đứng bên cạnh hắn, trông đúng

là cách biệt lớn về tuổi tác, chẳng trách mấy đứa oắt con kia lại kêu tôi là cô!

Thế mới thấy đàn ông con trai đều rất chú trọng chuyện tuổi tác.

Chậc, tôi hiểu mà.

Nguyên nhân mấu chốt được cấp tốc tìm ra, tôi mau chóng lấy lại

tâm trạng thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.