BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 112

“Tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi.” Tôi vui vẻ mỉm cười, “Còn lại

đều như tiếng chó sủa.”

“Cô... cô bị bệnh à!” Chị gái xinh đẹp bực bội giậm chân, như chỉ

chực nhào tới cắn xé tôi.

“Cô Tinh Thần? Cô còn nhớ tôi không? Tôi là tổng biên tập tờ Tin

nóng trong tuần, chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn W...” Một người đàn
ông mặc vest, toát lên phong thái trí thức bại hoại dường như nhận ra tôi,
bèn chen lên đứng chắn trước mặt chị gái poodle nâu đỏ kia, bàn tay tự
nhiên như ruồi leo tót lên vai tôi, “Tình cờ gặp nhau ở đây thế này, nếu cô
không phiền hay cùng dùng bữa với chúng tôi luôn thể.”

“Thôi khỏi, tôi không ăn nữa.” Tồi đập phăng bàn tay bẩn thỉu kia ra,

cảm thấy ghê tởm, “Cái nhà hàng hạ đẳng đầy gián này, tiểu thư đây không
thèm ăn!”

Còn chỗ nào có thể đi nữa? Hay về nhà?

Đừng có ngốc.

Hôm nay là cuối tuần, dì Julia lại cùng đám bạn xấu trong hội quý

phụ chạy đến nơi nào tiệc tùng rồi không biết, mẹ cả thì từ lâu đã coi căn
biệt thự kia như nhà nghỉ, mười ngày nửa tháng mới đảo về một lần.

Người duy nhất quan tâm đến sự sống chết của tôi chỉ có mình chú

Đức, nhưng chú ấy từ sáng đã kêu đau dạ dày, vốn còn dùng dằng không
chịu đi bệnh viện. Trước khi tôi ra khỏi nhà, tôi đã phải dỗ dành mãi chú
mới đi khám, nếu giờ tôi về nhà, chú Đức biết tôi chưa ăn tối, thế nào cũng
bận bịu làm cái này cái kia cho tôi, không thể nghỉ ngơi tử tế được...

Tồi uế oải ngồi trong Starbucks, uống frappuccino, điện thoại đi

động đột nhiên rung bần bật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.