BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 113

“Cô Tinh Thẩn à...” Là giọng nói ôn tồn quen thuộc của chú Đức.

“Chú Đức, chú đã đỡ hơn tí nào chưa? Dạ dày còn đau không chú?”

“Hà hà, tôi không sao rồi! Bệnh cũ ấy mà.” Chú Đức ngập ngừng, rồi

lại nói: “Phải rồi, cô đã ăn tối chưa? Muốn ăn gì? Để tôi làm cô về ăn...”

“Cháu đang ăn rồi.”

“Thật không? Cô không được lừa chú Đức đâu đấy, con gái phải ăn

cho đẫy đà một tí, trông mới tốt phúc.”

“Cháu biết rồi.”

“Dùng bữa xong, có cần tôi bảo lão Ngô đi đón cô không?”

“Không cần đâu chú.” Tôi bỏ điện thoại khỏi tai, nói mấy câu với

không khí, rồi mới bảo ông chú hay lo hão ở đầu dây bên kia: “Chú nghe
thấy chưa, Trịnh Sở Diệu nói cậu ta sẽ đưa cháu về, chú không phải lo đâu.”

“Vậy à, cô nhớ về sớm nhé, con gái một thân một mình đừng ở cùng

con trai muộn quá, kể cả người ta có sắp thành chồng mình cũng không
được đâu, cô phải biết, bọn con trai ở tuổi dậy thì đều là cầm thú cả đấy.
Đừng chê chú Đức bảo thủ, cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sao chịu nổi
nửa điều ấm ức, cô mà bị người ta bắt nạt thì chú Đức đau lòng lắm...”

Bọn con trai ở tuổi dậy thì đều là cầm thú... Tôi mím bờ môi dưới

vẫn âm ỉ đau, tên cầm thú ấy còn cắn tôi một miếng nữa.

“Aaa, chú Đức lại bắt đầu cằn nhằn rồi, cháu cúp máy đây.”

“Đợi đã tiểu thư...” Chú Đức dường như sực nhớ ra gì đó, lại lo lắng

dặn dò: “Nhớ ăn đồ nóng ấy nhé, không được uống mỗi cà phê đá là coi như
xong bữa tối đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.