BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 115

“Xin hỏi chị đi hai người ạ?”

“Cô xem tôi giờ một người hay hai người?”

Lại một kẻ không sợ chết nữa, tôi bực mình ngẩng phắt đầu lên, cô

nhân viên phục vụ cột tóc đuôi gà đứng phía trước, khuôn mặt thanh tú trông
khá quen, chẳng phải là...

“Á?” Cô ta trợn tròn mắt, lùi lại một bước, xem ra vẫn còn dư âm

khiếp sợ trước tôi.

“Chúng ta biết nhau à?” Tôi nhướng mày.

“Không, không phải, không biết, tôi chỉ thấy chị quen quen thôi...”

Cô ta cúi gẳm, ánh mắt né tránh, len lén quan sát tôi qua lớp tóc mái thưa.

Chỉ chấy quen quen thôi ấy hả?

Tôi hừ giọng, không tỏ thái độ gì, lật bừa mấy trang thực đơn, hỏi:

“Ở đây có gì ngon? Cô giới thiệu tôi nghe.”

“Quán chúng tôi chuyên lẩu uyên ương dưỡng sinh Mông Cổ, một

nồi có cả hai loại nước lẩu cay và nước lẩu sắc từ thuốc bắc, ngoài ra còn có
lẩu uyên ương Hải Lục, trong nước lẩu có thịt lợn luộc dưa chua và hải sản
tảo côn bố...” Cô ta nói giọng đều đều như đang trả bài.

“Sao đều là lẩu uyên ương thế?” Bị tôi gắt lên, bàn tay Vu Ương

Ương đang cầm phiếu ghi món run run, “Rất xin lỗi chị, quán chúng tôi
chuyên lẩu uyên ương.”

Tôi thể là mình không định gây sự vô cớ dâu, nhưng vì đối tượng là

bông hoa đổng nội yểu điệu được Trịnh Sở Diệu vô cùng săn sóc, nên không
nổi cơn tí xíu thì thật mất mặt vị hôn thê độc ác này.

“Tôi cứ chỉ muốn ăn một loại lẩu thôi đấy được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.