BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 116

“Rất xin lỗi quý khách.” Giọng cô ta nghe rất không có thành ý.

“Tôi rõ ràng chỉ có một mình, cô bắt tôi gọi lẩu uyên ương gì chứ?

Tiền nửa nổi còn lại cô trả cho tôi chắc?”

“Xin lỗi quý khách, chị vẫn phải trả tiền cả nồi lẩu uyên ương...”

“Cô nói xem, một mình tôi sao lại phải trả tiền hai người?” Tôi hùng

hổ bức ép.

“Rất xin lỗi...” Vu Ương Ương vừa xin lỗi, vừa giương cặp mắt to

tròn vô tội dáo dác nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm ai đó.

Ở một góc quán, nhóm nhân viên làm thêm cuống quýt oẳn tù tì, kéo

búa lá, ra đến mấy lượt, cuối cùng cũng đùn được một người làm kỵ sĩ đen.

Kỵ sĩ đen của cô bé Lọ Lem... chậc, cái gã để đẩu quả dưa, vừa lùn

vừa béo này, trông cứ y như cậu bé quả dưa ở bên cạnh cậu bé quả đào, chắc
chỉ có thể xem như linh thú triệu hổi ở bên cạnh kỵ sĩ mà thôi.

“Xin lỗi quý khách, quán chúng tôi chỉ phục vụ lẩu uyên ương, dù là

một người ăn cũng phải trả tiền hai người, nếu chị không bằng lòng thì
phiền đổi sang quán khác.” Gã đầu quả dưa ưỡn lồng ngực rộng chắc nịch,
kéo cô nàng Vu Ương Ương ra sau lưng vẻ đầy trách nhiệm, đáng tiếc chiều
cao có hạn, Vu Ương Ương rúm ró phía sau cũng vẫn nhỉnh hơn gã cả một
cái đầu, cảnh tượng trông hết sức tức cười.

“Tiền nồi lẩu uyên ương không phải tôi không trả nổi, tiểu thư đây

cao hứng lên thì bao cả cái quán này cũng không thành vấn đề!” Tôi nói
lạnh tanh, “Nhưng, các người khăng khăng yêu cầu khách một mình dùng
bữa phải trả tiền suất hai người, kiểu quy định này căn bản là không hợp lý,
chuyện không hợp lý, tiểu thư đây thấy chướng mắt đấy, tôi sẽ đi kiện các
người!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.