BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 117

“Chúng tôi chỉ là phận làm công ăn lương, xin chị giơ cao đánh khẽ,

đừng làm khó chúng tôi mà.” Cậu bé quả dưa mất sạch vẻ vênh váo, bình
bịch lùi về sau mấy bước.

Tôi hừ mũi: “Rốt cuộc là ai làm khó ai đây?”

Một người đàn ông trung niên hầm hầm từ trong bếp đi ra, giơ tay

định kéo tôi đứng dậy: “Không muốn bị làm khó thì cô đừng ăn nữa! Đi đi,
mau đi đi, quán này không chào đón loại khách như cô!”

“Thời buổi này hàng quán còn có thể đối xử với khách như vậy đấy

hả?” Tôi lách người sang bên, cười khẩy, “Đừng có chạm vào tôi, chạm vào
tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục!”

“Anh cả đừng nóng, cô gái này chúng ta không dây vào được đâu...”

U Ươn Ươn giữ ông chú kia lại, lắc đầu ra hiệu rồi ghé tai ông ta hẳn là thì
thào mấy lời nói xấu tôi, ông chú vỗ vai cô ta vẻ trìu mến vô bờ, đoạn lừ mắt
nhìn tôi rồi trở vào trong bếp.

Xem ra kỵ sĩ đen của cô bé Lọ Lem cũng đông thật đấy.

Ông chú nọ vừa đi, cô ta liền quay sang nói với tôi: “Lâm Tinh Thần,

cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Nghề phục vụ cũng có tôn nghiêm của
nó!”

“Cuối cùng cũng nhớ ra tôi là ai rồi à? Khá đấy chứ!” Tôi liếc qua

bảng tên trước ngực cô ta, nở nụ cười thâm độc: “Cậu tên Vu Ương Ương,
phải không? Không ngờ cậu củng làm thêm ở đây đấy, thế nào? Tiển kiếm ở
khách sạn W không đủ à? Để tôi bảo Sở Diệu tăng lương cho cậu nhé!”

“Phải, nhà tôi nghèo, tôi phải đi làm thêm, tôi phải làm một lúc mấy

việc để nuôi sống gia đình mình, không rảnh rỗi mà chơi đùa với mấy cậu
ấm cô chiêu các cậu!” Khuôn mặt trắng bóc thoắt chốc đỏ phừng phừng, cô
ta siết chặt nắm tay hiên ngang nhìn thẳng vào tôi, “Tiểu thư Lâm, cậu nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.